Mộ Lâm Giang dùng ánh mắt hỏi Diệp Vân Chu có chuyện gì, rồi lại nhớ ra mình đang che mắt bằng dây cột tóc, bèn thấp giọng hỏi: “Hửm?” 
“Vừa rồi ta thấy trên đầu cô ta toàn máu là máu.” Mặt Diệp Vân Chu lộ vẻ nghi ngờ, một tay che bên miệng nhỏ giọng nói, “Ta tin vào hai mắt của mình, không có khả năng là ảo giác.” 
“À.” Mộ Lâm Giang hờ hững nói, “Ta đây cho ngươi mặt mũi vậy, không nghi ngờ ngươi hoa mắt.” 
Diệp Vân Chu thấy hắn không tin, chậc một tiếng, “Ngươi nghiêm túc nhìn xem, hai mắt của ngươi để trưng cho đẹp à? Không có tác dụng vạch trần loại trừ ảo giác các thứ?” 
Mộ Lâm Giang qua loa liếc mắt nhìn phía cửa một cái, nói: “Trưng cho đẹp.” 
Diệp Vân Chu: “…” 
Tiểu nhị dặn dò phòng bếp xào rau, rồi đem chìa khóa hai gian khách phòng và một bình trà nóng lại đây, sau đó nhanh chân đi tiếp cô nương kia: “Tiểu thư ở trọ à? Mời vào trong.” 
“Ở một đêm, xào cho ta một đ ĩa cải dầu.” Cô nương vẩy vẩy ngọn tóc đọng nước tuyết tan, tươi cười phấn chấn, “Lộ Ninh năm nay lạnh thật, không biết ngày mai có xe lên núi hay không.” 
“Tiểu thư từ nơi khác trở về? Vậy thì thật may mắn, trưa mai lên xe lừa họp chợ về núi là được.” Tiểu nhị lấy chìa khóa ra từ dưới quầy, “Khách phòng ở trên lầu, ta giúp ngài cầm tay nải.” 
“Thế là tốt rồi, ta còn sợ tuyết chặn đường núi, không về được cơ.” Cô nương đưa hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727628/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.