Diệp Vân Chu ngửa đầu ra sau, nỗ lực không để nguyên tác lừa tình, thận trọng nói: “Buông ta ra được không? Ta phải nghe truyền âm.”
“Trên người ngươi dính mùi lạ.” Mộ Lâm Giang đè lại cánh tay đang định lấy phù truyền âm ra của y, thoáng lui ra một chút, nhìn Diệp Vân Chu từ trên xuống dưới, uyển chuyển nhỏ giọng nói bên tai y, “Là mùi của một loại hoa cúc, loại hoa này thường được đặt trong quan tài, cùng nhập liệm hạ táng với người chết.
“Rõ ràng ngươi còn sống, tại sao lại có mùi này?”
Diệp Vân Chu đứng yên không động đậy, Mộ Lâm Giang âm trầm nói xong thì nhìn chăm chú xem thần sắc y biến hóa thế nào, thế mà Diệp Vân Chu lại không hề dao động, thậm chí còn kéo một sợi tóc ngửi ngửi, có phần nghi hoặc.
“Không ngửi thấy.” Diệp Vân Chu mù mờ, “Nói, sao ngươi lại ngửi được, ta có chỗ nào khác thường à?”
Mộ Lâm Giang không dọa được Diệp Vân Chu thì hơi thất vọng, ngược lại tự hại mình, càng nghĩ kĩ càng thấy kinh khủng, nhớ đến bữa cơm ăn cùng với Thi Tiểu Mai kia thì vô cùng hối hận vì đã không dùng linh lực sử dụng Minh Đồng quan sát một chút, dẫn tới hiện tại chỉ có thể tưởng tượng ra thương thế Diệp Vân Chu miêu tả.
Trên đầu có vết thương, miệng vết thương lớn đến mức nào? Có bao nhiêu máu cho đủ để chảy liên tục như thế? Trong óc kì thật toàn là đồ ăn?
Hắn thất thần trả lời Diệp Vân Chu: “Bình thường, chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727624/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.