“Ta còn tưởng đã kinh qua màn hủy hoại tinh thần lúc trước thì ngươi phải quen rồi chứ.” Diệp Vân Chu cười nói, “Uống nhiều nước ấm vào, ta giúp ngươi đổ trà đi.”
“Thiếu gia phá của.” Mộ Lâm Giang nguýt y, ngồi trở lại ghế nằm nhìn đống lửa bên cạnh. Ngón tay đứt này so với cái lần trước vớt từ trong nồi ra, nhất thời thật sự không phân biệt nổi cái nào làm người ta hãi hơn. Mộ Lâm Giang cách khăn tay tháo nhẫn ban chỉ ngọc xuống, lắc lắc trước ánh lửa, bề ngoài nhẫn ban chỉ bỗng chốc hiện lên một lớp hoa văn tinh tế.
“Hữu dụng không?” Diệp Vân Chu hỏi hắn.
“Thứ này hẳn là chìa khóa mở cơ quan.” Mộ Lâm Giang kết luận, “Bên trong trường câu ắt sẽ có trận pháp hô ứng với hoa văn này, sau khi đi vào có thể tìm.”
“Vậy ngươi cầm đi.” Diệp Vân Chu lấy vò rượu trên bếp lò, bưng lên làm ấm tay.
Mộ Lâm Giang nhìn chằm chằm vào mấy thi thể trên mặt đất, lát sau xuất ra một chiếc áo choàng đắp lên người thi thể, nói với Diệp Vân Chu: “Nếu ngươi kiểm tra xong rồi thì cầm đi, ta tin được ngươi.” (ý lão bảo chủ tịch Diệp giữ ngón tay =)))
Hắn giữ lại nhẫn ban chỉ trong khăn tay, ngón cái thối rữa bị hắn ném vào tuyết. Đất tuyết cháy phừng lên sợi lửa, sau đó hóa thành hơi nước, không một tiếng động thiêu rụi nó.
“Lôi Cức tiên có gì đặc thù không? Vết thương lưu lại trên thi thể đều không khác nhau mấy.” Diệp Vân Chu vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-chi-co-ta-khong-so-phan-dien/2727578/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.