69. Đã mấy ngày mấy đêm liên tục Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ không nghỉ ngơi, cho dù là người tu tiên thì cũng có chút chịu không nổi, tinh thần uể oải. Lam Vong Cơ còn đỡ, đủ định lực, từ nhỏ đã chăm chỉ rèn luyện bản thân. Nhưng Ngụy Vô Tiện không giống thế, luôn miệng kêu khổ, đã thế còn phải đeo đôi mắt thâm quầng như gấu trúc nghiêm túc ngồi trước mặt Lam Khải Nhân nghe giảng. Hai người chỉ có thể từ xa nhìn nhau, lòng đau như cắt, mỗi lần muốn lại gần an ủi đối phương một phen đều bị thúc phụ đại nhân xuất hiện đúng lúc chen ngang. Ngụy Vô Tiện: "..." Lam Vong Cơ: "..." Kể từ đó, trong mắt Ngụy Vô Tiện, thúc phụ đại nhân vô cùng vô cùng giống Vương Mẫu nương nương nâng bút vẽ sông Ngân, vung gậy đánh uyên ương*. (*Đề bút họa ngân hà, loạn bổng đả uyên ương: một câu thành ngữ bắt nguồn từ điển tích Ngưu Lang – Chức Nữ. Hai người có tư tình với nhau, bị Tây Vương Mẫu biết được. Bà lập tức rút trâm ngọc trên đầu vạch một đường một đường trên bầu trời tạo thành sông Ngân chia rẽ. Hai người bị sông Ngân chia cách, chỉ có thể đứng hai bên bờ sông nhìn nhau.) 70. Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện đi tới Tàng Thư Các, không ngoan ngoãn như ngày thường nằm bò ra thư án mà chép sách, ngược lại ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trước mặt, đấu mắt cùng thúc phụ đại nhân. Ngụy Vô Tiện: "..." Lam Khải Nhân: "..." Ngụy Vô Tiện: "..." Lam Khải Nhân: "..." Lam Khải Nhân xưa nay lâm nguy không sợ, kiến thức thâm sâu, hiểu biết rộng rãi, đã từng dạy dỗ qua hàng loạt gia chủ lại phải nhìn sang chỗ khác trước. Chuyện này cũng không thể trách ông được. Ánh mắt kia đúng là vô cùng nghiêm túc, trong nghiêm túc mang theo ai oán, trong ai oán mang theo khẩn cầu, trong khẩn cầu mang theo bi thương, trong bi thương lại còn có chút chờ mong... Nhìn đến mức lưng ông cũng phát run lên. Các đại tông chủ đều cần mặt mũi, làm cách nào cũng không thể bày ra dáng vẻ đến cái mức này. Ngụy Vô Tiện cẩn thận tuân theo gia quy của Lam thị, chậm rãi đi sang hướng khác, đón lấy ánh mắt của thúc phụ đại nhân. Lam Khải Nhân: "Về chỗ của ngươi rồi ngồi xuống..." Mấy ngày nay không phải hai người không trao đổi gì, chỉ là Lam Khải Nhân vẫn còn tức giận chuyện Ngụy Vô Tiện lừa mất cây cải trắng nhà ông, vậy nên phần lớn là Ngụy Vô Tiện chủ động nịnh nọt lấy lòng. Thỉnh thoảng còn có thể dỗ dành Lam Khải Nhân đến mức trên khuôn mặt nghiêm khắc lộ ra vài tia ý cười... Nhưng mà điều kiện đầu tiên chính là hắn và Lam Vong Cơ phải cách xa nhau ra. Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đáp: "Vâng, thúc phụ đại nhân." Lam Khải Nhân trừng mắt: "Ai là thúc phụ của ngươi?! Không cho phép ngươi gọi ta là thúc phụ!" Ngụy Vô Tiện để ngón trỏ chặn ngang môi, nhẹ nhàng suỵt một cái, nói nhỏ: "Suỵt! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào." Lam Khải Nhân: "..." Lam Khải Nhân nói: "Ngươi học cũng nhanh đấy chứ." Ngụy Vô Tiện khiêm tốn nói: "Nào có, là thúc phụ đại nhân ngài dạy tốt." Lam Khải Nhân lại nổi giận, nói: "Không được gọi ta là thúc phụ!" Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vậy con gọi người là gì cho phù hợp?" Lam Khải Nhân nói: "Gọi tiên sinh." Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng mà thúc phụ đại nhân..." Lam Khải Nhân lườm hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức đổi giọng: "Tiên sinh, tiên sinh là được phải không ạ? Tiên sinh, người nói xem, con gả đến Cô Tô Lam thị, vậy trước hết con là đạo lữ của Lam Trạm, hay vẫn là đại đệ tử của Vân Mộng ạ?" Lam Khải Nhân nhíu mày, hôn ước cũng định ra rồi, là Lam Vong Cơ cưới, Ngụy Vô Tiện gả, qua cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi thì chính là người của Cô Tô Lam thị ông, đương nhiên là phải đặt nhà chồng lên đầu. Vì thế ông đáp: "Gả chồng theo chồng, đương nhiên đầu tiên ngươi phải là..." Ngụy Vô Tiện nhìn ông. Lam thị bọn họ không có đạo lý nói được một nửa thì bỏ dở, cho nên dù trong lòng Lam Khải Nhân có khó chịu, nhưng cũng không thể không nói nốt: "Đạo lữ của Vong Cơ..." Ngụy Vô Tiện vỗ tay nói: "Ha! Cái này chuẩn rồi!" Lam Khải Nhân lại lườm hắn. Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Thúc phụ đại nhân, người đừng lườm con. Con gả đến đây, đương nhiên là người của Lam Trạm. Lam Trạm gọi người là thúc phụ, về tình về lý đương nhiên con cũng phải gọi một tiếng thúc phụ mới đúng." Lam Khải Nhân nói không lại Ngụy Vô Tiện, không nói nữa. Ngụy Vô Tiện thừa thắng xông lên: "Thúc phụ đại nhân, người xem, con và Lam Trạm đã là đạo lữ, không phải nên ngày ngày bên nhau, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn sao?" Đúng ra là phải vậy, nhưng trong lòng Lam Khải Nhân vẫn thấy không cam tâm tí nào... Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Đã là đạo lữ, dù có chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh vác. Người xem, mấy hôm nay con và Lam Trạm đã không gặp nhau rồi..." Lam Khải Nhân đập bàn, nói: "Đủ rồi!" Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngậm miệng lại, vẻ mặt tủi thân, tiếp tục bất khuất dùng cái ánh mắt nghiêm túc mang theo ai oán, trong ai oán mang theo khẩn cầu, trong khẩn cầu mang theo bi thương, trong bi thương lại còn có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân không chịu nổi nữa, ông quát: "Cút... Cút đến từ đường!" Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy vậy đã vội vàng đứng dậy, thi lễ một cái: "Đa tạ thúc phụ đại nhân!" Sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất. 71. Ngụy Vô Tiện lấy được sự cho phép của Lam Khải Nhân, chịu đựng đau khổ mấy ngày, cuối cùng cũng đã có thể vươn tay gạt đi mây mù nhìn thấy ánh trăng. Hắn chạy mấy bước, rồi lại nhớ ra Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, cho nên lập tức phanh lại, đi bộ từng bước từng bước thật gấp gáp. Trên đường đi đến từ đường của Lam gia, lại gặp một đám hồ bằng cẩu hữu đang đứng đó. Đám bạn xấu kia vốn là đang đi dạo, từ xa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện mặt mày nở hoa đi về hướng này, nhưng mà xung quanh còn có mấy tên môn sinh của Lam thị nên không dám gọi to, chỉ có thể điên cuồng vẫy tay gọi Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng không vẫy tay đáp lại bọn họ, chỉ tiếp tục đi thẳng về hướng này. Đám bạn xấu thấy kỳ lạ. Ngụy Vô Tiện đi đến trước mặt bọn họ mới dừng chân một chút, ngạc nhiên: "Hóa ra là các ngươi?!" Đám bạn xấu: "..." Ngụy Vô Tiện nói: "Xin lỗi nhé, lúc nãy không nhìn thấy các ngươi." Đám bạn xấu: "..." Hóa ra không phải thấy bọn họ nên mới vui ra mặt như vậy. Đám bạn xấu: Chúng ta tổn thương nhưng chúng ta không nói... Ngụy Vô Tiện vội vàng muốn đồng cam cộng khổ cùng chung hoạn nạn với Lam Vong Cơ, cho nên hắn nói: "Ta có việc đi trước, chào nhé." Đám bạn xấu vội vàng kéo hắn lại, có người hỏi: "Ôi ôi ôi! Đừng đi mà Ngụy huynh! Chuyện gì đáng để huynh vội vàng như vậy? Tiểu đệ thấy huynh cười đến mức sắp nở hoa luôn rồi, có chuyện tốt sao?" Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, gật gật đầu: "Đúng là có chuyện tốt." Đám người hỏi: "Chuyện tốt gì vậy? Nói ra để huynh đệ ở đây chia vui cùng huynh." Ngụy Vô Tiện nói: "Cuối cùng ta cũng có thể đến từ đường quỳ cùng Lam Trạm rồi." "Hóa ra là vậy! Có chuyện tốt đến mức này sao? Hay là cho tiểu đệ đi theo với." "Cho ta đi cùng nữa!" "Gì đấy gì đấy?! Cho ta theo với!" "Ngụy huynh nói, cuối cùng thì huynh ấy cũng có thể đến từ đường quỳ cùng Lam Vong Cơ rồi." "Đúng không đúng không?! Cho ta... Khoan! Không đúng!" Dần dần mọi người cũng nhận ra có gì đó không hợp lý, Ngụy huynh vừa nói... cuối cùng cũng có thể đến từ đường quỳ cùng Lam Vong Cơ?! Xung quanh từ từ yên tĩnh lại, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện mặt mũi đầy ghét bỏ nỏi: "Ta đây không muốn cho các ngươi đi cùng đâu!" Đám bạn xấu: "..." Chúng ta cũng không muốn quỳ từ đường... cùng Lam Vong Cơ đâu. Đám bạn xấu nói: "Cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể chắp tay dâng cho kẻ khác rồi. Ngụy huynh mau đi đi, chúng ta không tranh với huynh đâu." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, yên tâm rời đi. Đám bạn xấu nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt phức tạp. Ngụy huynh à, là chúng ta có lỗi với huynh, cả ngày để mình huynh đối phó với Lam Vong Cơ, cho nên mới ép người thành cái dạng như bây giờ... 72. Lam Vong Cơ đang quỳ đoan đoan chính chính ở từ đường của Lam thị, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng. Mỗi ngày Lam thị đều phái người đến quét dọn từ đường, ngày thường cũng hay có người đến tế bái tổ tiên. Vậy nên có người đến từ đường thì Lam Vong Cơ cũng không để ý lắm. Người kia đến gần, tung vạt áo lên, quỳ xuống cạnh y. Lam Vong Cơ quay đầu sang nhìn, là Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ hỏi: "Sao ngươi..." Ngụy Vô Tiện cũng quỳ thẳng tắp, nghe thấy vậy thì nháy mắt trái với y, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là do ta hết nước hết cái xin xỏ thúc phụ, khó khăn lắm mới được cho phép đến đây cùng chung hoạn nạn với Lam Trạm ngươi nha." Sắc mặt của Lam Vong Cơ cũng nhu hòa hơn nhiều, y nói: "Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi." Ngụy Vô Tiện tự hào nói: "Làm gì mà khổ hay không khổ, có thể chịu phạt cùng Lam nhị công tử đỉnh đỉnh đại danh là vinh hạnh của Ngụy mỗ ta. Ta vui mừng không kịp ấy chứ! Hơn nữa dù bị phạt cũng có mỹ nhân ở bên bầu bạn, cuộc mua bán này ta cũng đâu lỗ." Lam Vong Cơ nhìn sang chỗ khác, đúng là lại bị hắn trêu đến phát thẹn, vành tai bắt đầu đỏ dần lên. Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi quay sang đây nhìn ta một cái đi mà. Lâu ngày không gặp rồi, ta nhớ ngươi chết đi được." Lam Vong Cơ vẫn không nhìn hắn, mạt đỏ trên tai lan rộng hơn nữa. Dù sao cũng đang quỳ ở từ đường, Ngụy Vô Tiện không dám trêu đùa quá phận, cho nên thành thành thật thật mà quỳ. Quỳ một lúc lâu mới nghe thấy Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh." Ngụy Vô Tiện đáp: "Ơi?" Lam Vong Cơ nói: "Nếu ngươi mệt cứ về trước đi, ta quỳ mấy ngày cũng được." Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng mà Lam nhị ca ca, lúc ta ở Liên Hoa Ổ cứ hai ba ngày lại bị phạt quỳ một lần, quỳ nhiều thành quen rồi." Lam Vong Cơ nói: "Ta sợ ngươi..." Ngụy Vô Tiện nói: "Sợ ta chịu oan ức? Thôi mà Lam Trạm, quỳ liệt tổ liệt tông nhà phu quân ta, tủi thân cái gì chứ? Ta đây còn muốn sớm cùng ngươi bái đường thành thân nữa đấy." Lam Vong Cơ: "..." Xem ra trong mắt Ngụy Vô Tiện, những điều đáng lo lắng khác đều là dư thừa, bái đường mới là chuyện quan trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]