Chương trước
Chương sau
17.
Ngụy Vô Tiện run rẩy nói không nên lời. Thử nghĩ xem, ai đột nhiên biết được mình năm năm tuổi đã bị nương mình đem bán đều khó mà chấp nhận nổi đi...
Hắn che mặt... mà cũng không tính là che mặt, tay hắn nắm lại, đặt trên trán, khó khăn tiếp nhận sự thật rằng hắn sắp gả cho Lam Vong Cơ. Đương nhiên là có một việc rất làm cho người khác để ý...
Hắn nói:
"Lam, Lam Trạm này..."
Lam Vong Cơ nói:
"Ơi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Vì sao là ta gả mà không phải là ngươi cưới?"
Lam Vong Cơ: "..."
Câu nói này, suy nghĩ thật khác thường, nhưng cách hỏi lại quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một lúc, lúng túng nói:
"Được rồi. Hình như là cùng một chuyện thì phải?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi đừng khẩn trương."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ đưa khăn tay cho hắn, nói:
"Ngươi toát mồ hôi."
Ngụy Vô Tiện nhìn chiếc khăn tay màu lam nhạt đang đưa ra trước mặt mình, quá sợ hãi, vội vàng nhận lấy, nói:
"Cảm ơn cảm ơn. Nhà các ngươi hơi nóng một chút."
Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh..."
Ngụy Vô Tiện ngắt lời y:
"Đừng! Ngươi đừng nói nữa!"
Lam Vong Cơ ngậm miệng. Trong đầu Ngụy Vô Tiện loạn thành một đoàn, rất nhiều ý nghĩ không biết từ đâu ùn ùn kéo đến, tính đông tính tây: Lam Trạm và ta có hôn ước... Nhất định y đã sớm biết, thế mà ta lại chẳng hay. Người nhà y chắc chắn cũng biết. Ta nói lão cổ bản sao cứ nhìn chằm chằm lại nhìn chằm chằm ta, hóa ra là xem ta như cháu dâu mà dạy dỗ?
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ run lên một cái. Hắn gả cho người ta, là đi lấy chồng, sau khi thành thân chắc chắn là phải tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghĩ đến gia quy chất cao như núi kia, từ sâu trong đáy lòng Ngụy Vô Tiện bắt đầu có chút sợ hãi. Sau đó còn nhớ lại mình đã từng nói qua.
"Chép ba lần? Một lần thôi cũng đủ khiến ta đây phi thăng. Ta không phải là người Lam gia, cũng không có ý định ở rể Lam gia, chép gia quy nhà họ làm cái gì? Không chép!"
Ngụy Vô Tiện có chút nghẹn ngào. Hắn thật sự muốn lật tay tặng chính mình một cái bạt tai, đúng là miệng quạ đen mà?!?
Không được! Không đánh không nhớ lâu!
18.
Hắn vừa định nhấc tay tát cho mình một phát thì lại ngửi thấy mùi cơm thơm lừng. Vị cay này rất quen thuộc, là mấy ngày trước vị cô nương nào đó đưa đến phòng hắn! Ngụy Vô Tiện ngẩng phắt đầu lên, lập tức nhìn thấy Lam Vong Cơ cầm theo hộp cơm.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Cơm này... là ngươi đưa?"
Lam Vong Cơ gật đầu. Ngụy Vô Tiện nhớ lại, hôm đó ở nhà ăn, trước mặt Lam Vong Cơ hắn đúng là có nói với y mình thích ăn cay. Ngụy Vô Tiện bị cơm nước của Vân Thâm Bất Tri Xứ hành hạ nhiều ngày đột nhiên có một ý nghĩ đặc biệt mất mặt: Mau gả mau gả, người tốt như vậy tặng không cho ngươi ngươi còn đòi hỏi gì?!?
Ngụy Vô Tiện tự cảm thấy bản thân đã vứt mặt mũi đi hết, sặc một tiếng, Lam Vong Cơ lập tức đưa tới một ly trà.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện có cảm giác hắn nên khuyên nhủ y một chút. Vậy là hắn nói:
"Lam Trạm, ngươi không cần như vậy..."
Ngươi còn tiếp tục như vậy, ta chịu không nổi. Ai ngờ Lam Vong Cơ nói:
"Vốn nên như thế."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn nói: "Ta ăn no rồi."
Lập tức chạy trối chết.
Suốt quãng đường này hắn trái đụng phải va, phạm ít nhất mười điều gia quy một lúc, cuối cùng mới chạy được về phòng ngủ. Hắn đóng cửa phòng, xoay người lại, thấy ngay Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang. Ngụy Vô Tiện mở miệng:
"Tại sao các ngươi..."
Giang Trừng nói:
"Nhiếp Hoài Tang thấy ngươi bị phạt thì áy náy, đặc biệt sai người đi Thải Y trấn mua cơm canh về cho ngươi... Sao mặt ngươi lại đỏ kinh khủng như vậy?"
Ngụy Vô Tiện chột dạ nói:
"Không có... Đâu có đâu."
Nhiếp Hoài Tang ra vẻ mình là người từng trải, lắc lắc quạt xếp trong tay bày ra bộ dáng phong hoa tao nhã, nói:
"Ngụy huynh thế mà có thể đưa tay gạt đi mây mù thấy được ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn thấy nữ tu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ này?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Vâng vâng vâng! Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, nữ tu của Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là đẹp mắt!"
Giang Trừng nói:
"Ta nghĩ không chỉ là nhìn đẹp mắt thôi đâu?"
Nhiếp Hoài Tang hỏi:
"Ý của Giang huynh đây là gì?"
Giang Trừng chỉ vào một bên mép còn dính dầu ớt chưa lau sạch của Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ta thấy, nữ tu kia không chỉ đẹp mắt, mà còn thấu tình đạt lý, tại Vân Thâm Bất Tri Xứ này còn dám lén tìm đồ cay cho hắn ăn. Ngụy Vô Tiện, nữ tu này đối với ngươi đúng là nhất kiến chung tình rồi."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Nhiếp Hoài Tang tiếp lời Giang Trừng nói:
"Kiểu người thâm tình này cực kỳ không thể trêu chọc. Ngụy huynh à, ngươi tự mình cầu phúc đi!"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện thử dò xét nói:
"Thật ra cơm này là Lam Trạm đưa cho ta."
Giang Trừng hỏi:
"Lam Trạm? Lam Vong Cơ?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.
Nhiếp Hoài Tang nói:
"Ngụy huynh, tốt nhất huynh vẫn nên đi ngủ một giấc đi."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Nhiếp Hoài Tang: "Trong mơ cái gì cũng có thể."
Nhiếp Hoài Tang vốn chỉ có ý trêu chọc, ai ngờ Ngụy Vô Tiện thật sự ở ngay trước mặt bọn hắn, thẳng tắp ngã xuống giường, vẫn còn lầm bầm làu bàu nói:
"Cũng đúng, biết đâu là mơ thật thì sao."
Giang Trừng: "..."
Nhiếp Hoài Tang: "..."
19.
Ngụy Vô Tiện có việc giấu giếm gã.
Sau ngày hôm đó, Giang Trừng đã phát hiện ra Ngụy Vô Tiện không giống như xưa.
Cụ thể là khác nhau chỗ nào, Giang Trừng cũng không biết nói thành lời kiểu gì.
Ngày trước, nếu như Ngụy Vô Tiện có gì đó không đúng, Giang Trừng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra. Nhưng lúc này Giang Trừng lại chỉ nhận ra một điểm khác biệt duy nhất, Ngụy Vô Tiện kéo theo Lam Vong Cơ.
Không sai, lần này lúc Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ở một chỗ rất không bình thường, Giang Trừng bắt lấy điểm này. Gã cảm thấy không khí giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ có chút quái lạ. Cụ thể một chút, chính là Ngụy Vô Tiện không còn trêu chọc Lam Vong Cơ nữa. Suy nghĩ đầu tiên của gã là Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng biết sợ Lam Vong Cơ, từ nay Vân Thâm Bất Tri Xứ có thể yên bình rồi. Vốn là nên khắp nơi vui mừng người người hoan hỉ nhưng gã lại có một cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi. Giang Trừng tin tưởng Lam lão... khục... tiên sinh cũng có cảm giác giống gã.
Sau hôm đó, Ngụy Vô Tiện cũng ngoan ngoãn không ít. Lúc tiên sinh giảng bài cũng an phận thủ thường, dù không đến mức chăm chú nghe công khoá, nhưng ít ra đã chịu ngồi yên. Giang Trừng đọc hiểu toàn bộ cảm xúc biến hóa trong mắt Lam Khải Nhân từ ngạc nhiên đến mơ hồ đến vui mừng đến sợ hãi, đọc rõ ràng rành mạch.
Ngày hôm đó tan học, Giang Trừng đuổi theo Ngụy Vô Tiện đang đi cùng Lam Vong Cơ, kéo Ngụy Vô Tiện ra một chỗ. Ngụy Vô Tiện la oai oái:
"Giang Trừng? Giang Trừng ngươi làm cái gì đấy? Mau buông tay!"
Giang Trừng nói:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi thành thật khai ra, gần đây ngươi gặp chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta có chuyện gì?"
Giang Trừng nói:
"Ngươi cùng Lam Vong Cơ có chuyện gì giấu ta phải không?"
Ngụy Vô Tiện: "Ai... ai nói?"
Ngụy Vô Tiện hiếm khi nói chuyện lắp bắp như vậy, đương nhiên là Giang Trừng chú ý đến điểm này. Gã túm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, nói:
"Hôm nay ngươi không khai rõ ràng thì đừng mong chạy."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta thật sự không có giấu ngươi cái gì. Giang Trừng ngươi mau buông tay, ta còn phải đi Tàng Thư Các chép gia quy."
Giang Trừng nói:
"Trước kia sao không thấy ngươi tích cực như vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta đây không phải muốn nhanh chép xong để còn té hay sao! Cả ngày cùng tiểu cổ bản Lam Trạm kia ở một chỗ, sớm muộn gì ta cũng bị nghẹn chết."
Giang Trừng không nói gì thêm.
Ngụy Vô Tiện hoài nghi gọi gã:
"Giang Trừng?"
Giang Trừng chỉ chỉ phía sau hắn. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, đã thấy Lam Vong Cơ thật đúng lúc đứng ở sau lưng mình.
Ngụy Vô Tiện: "..."
20.
Nói xấu sau lưng người khác bị bắt gặp, người kia còn là vị hôn phu của mình, dù da mặt Ngụy Vô Tiện dày siêu cấp vô địch giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy cả mặt nóng bừng lên. Hắn quay đầu lại tìm Giang Trừng, không thấy Giang Trừng đâu.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn quay người lại, làm như không có việc gì, đi đến trước mặt Lam Vong Cơ lôi lôi kéo kéo tay áo của y đi về hướng Tàng Thư Các. Ngụy Vô Tiện nói:
"Lam Trạm sao bây giờ ngươi mới đến ha ha ha ta đang muốn tìm ngươi đây. Chúng ta mau tới Tàng Thư Các đi!"
Lam Vong Cơ cũng không nói gì, mặc cho Ngụy Vô Tiện lôi kéo. Ngụy Vô Tiện trước kia luôn quấn lấy Lam Vong Cơ trêu chọc, sau khi biết chuyện hôn ước lại không biết phải đối mặt với y thế nào. Mấy ngày nay hắn vô cùng an phận, cùng Lam Vong Cơ nói chuyện cũng chỉ là mấy câu xã giao bình thường. Gia quy hắn cũng chép rất nhanh, mắt thấy sắp chép xong, hắn lại giảm bớt tốc độ, một bút một chữ hờ hững viết, vừa viết con mắt vừa dán lên người Lam Vong Cơ. Ha! Dáng vẻ của tiểu cổ bản này đúng là anh tuấn vô cùng, toàn thân mặc bạch y giống như là tiên nhân vậy. Chữ viết cũng vô cùng đẹp, đối xử với mọi người cũng rất tốt. Đã vậy y còn mua cơm cho hắn, ngày sau không chừng có khả năng vì hắn mà xuống bếp. Trong đầu Ngụy Vô Tiện đột nhiên hiện lên cảnh Lam Vong Cơ thân buộc tạp dề tay cầm dao phay chặt thịt heo.
Ngụy Vô Tiện: "Phụt!"
Lam Vong Cơ nhìn lại phía hắn. Ngụy Vô Tiện vội nói:
"Không có việc gì không có việc gì."
Lam Vong Cơ nghĩ đến những lời Ngụy Vô Tiện mới nói với Giang Trừng khi nãy, đột nhiên hỏi:
"Ngươi chán ghét ta?"
Ngụy Vô Tiện xua tay nói:
"Không ghét không ghét! Ta thích ngươi còn không kịp, sao có thể chán ghét ngươi chứ?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn vừa mới nói cái gì vậy trời?!
Ngụy Vô Tiện đứng lên nói:
"Cáo từ."
Nói xong thì không kịp chờ đợi, khẩn trương muốn đánh bài chuồn.
Lam Vong Cơ kêu hắn:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện giả vờ như không nghe thấy, gia tăng tốc độ bước chân đi về phía trước. Lam Vong Cơ nói:
"Ngươi vốn là nên như vậy."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.