Bởi vì đã rất lâu Tang Mẫn không gặp được Tiêu Phong. Thấy xe của hắn đậu ở cổng trường, Tang Mẫn vui vẻ chạy đến.
Tài xế chờ sẵn mở cửa cho cô:
“Tiểu thư!”
Cửa xe vừa mở, Tang Mẫn đã nhanh chóng ngồi vào ghế sau:
“Chú Tiêu, chú đến đón con?”
Tiêu Phong lướt mắt sang Tang Mẫn. Bàn tay miễn cưỡng xoa đầu bé con:
“Ừ!”
Tang Mẫn cảm động đến suýt khóc. Cô ôm lấy ông chú của mình:
“Chú ơi! Con nhớ chú!”
Mà Tiêu Phong không có phản kháng. Cứ mặc để cho Tang Mẫn ôm hắn. Sau đó, cả hai về lại Tiêu gia.
Tang Mẫn rất vui vì hôm nay chú về nhà. Vừa vào đến cửa, Tiêu Phong không nhiều lời mà nói với cô:
“Chú muốn ăn cùng con!”
Cô bé không thể để chú đợi, ngay lập tức chạy lên phòng thay quần áo. Rất nhanh đã bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn.
Cô bé cười không khép miệng lại được. Cứ chăm chú nhìn dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của chú.
“Chú có mệt lắm không?”
“Ừ!”
“Công việc rất bận có phải không?”
“Ừ!”
“Chú nhớ ăn uống giữ gìn sức khoẻ!”
“Ừ!”
Mặc dù hắn chỉ “ừ" thôi nhưng Tang Mẫn rất vui. Được nhìn thấy hắn, được hít thở chung một bầu không khí với hắn đã là hạnh phúc.
Hắn gắp một miếng gan xào vào chén của cô, nhẹ giọng quan tâm:
“Tang Mẫn, dạo này con rất ốm. Ăn nhiều vào!”
Cô gái nhỏ ngây thơ, cứ thể ăn hết sạch những gì mà ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-biet-con-yeu-chu-/3648682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.