Từ khi bịliệt 2 chân, Thái Hà càng ngày càng dựa dẫm và phụ thuộc vào Tuấn hơn.Cô ép buộc Tuấn phải đến thăm cô hằng ngày, thậm chí cho đến lúc xuấtviện về nhà; luật lệ đó vẫn không bị bãi bỏ. Sau khi dần dần tập quenvới chiếc xe lăn, cũng như việc chấp nhận không thể đi lại bằng haichân nữa, Thái Hà cũng đỡ khủng hoảng tinh thần hơn lúc đầu. Riêng Tuấnmặc dù biết mình nên tử tế và có trách nhiệm với cô; nhưng anh bắt đầucảm thấy bực bội, khó chịu khi bị cô "vợ chưa cưới" điều khiển như 1 con rối...Nên khi nào có thời gian là anh tìm ngay đến Vũ Phong.
Phong tuy bề ngoài vẫn cười nói bình thường, nhưng Tuấn biết cõi lòngngười yêu đang chết dần chết mòn bởi sự thật quá nghiệt ngã này. Ngườita có thể cười khi buồn, nhưng không thể giấu được nỗi khổ tâm qua ánhmắt. Bức tường vô hình bỗng xuất hiện và âm thầm tạo nên 1 khoảng cách - 1 khoảng cách mà đến chính họ cũng không thể định nghĩa được. Hạnh phúc của cả hai dường như đang treo lửng lơ dưới 1 sợi dây thừng đã mục nát. Chỉ cần sơ sẩy một chút, họ có thể đánh mất tất cả…
----------------†---------------
Đêm Noel, ngày 24 tháng 12…
Trong phòng mình, Thái Hà ngồi trên xe lăn, vừa thêu tranh chữ thập vừangân nga giai điệu bài hát Tinker Bell. Đôi lúc, cô nhìn sang Tuấn bằngánh mắt âu yếm, xen lẫn sự mãn nguyện rồi nhoẽn miệng cười. Anh chàngchỉ im lặng ngồi đọc sách, nhưng cứ 5 phút lại nhìn vào đồng hồ. Bỗng,Hà ngưng việc hát hò, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-thay-tim-dinh-menh/2128009/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.