Con có lạ không khi 1 người khô khan như bố lại chọn cách viếtthư trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ hiện nay? Bố từng đọc 1 quyển sách, nó bảo rằng: viết thư là cách tuyệt nhấtđể bày tỏ hay trao gửi nỗi lòng với người khác, bởi nhữngnét chữ tuy mộc mạc, thô sơ nhưng lại đầy ắp sự chân thành. Hơn nữa, ta có thể lưu giữ nó và đọc lại bất cứ khi nào tamuốn.
Từ ngày con rời khỏi ngôi nhà, 1 nửa phần hồn trong bố nhưchết hẳn. Bố lang thang khắp căn biệt thự mà tưởng như đang đitrên những bậc thang đưa bố về với quá khứ. Bố loáng thoángnghe được giọng nói của con, mơ màng trông thấy hình ảnh connghịch ngợm chạy vòng quanh gian bếp, rồi khoảnh khắc lần đầutiên con cất tiếng gọi “bố”, con phải biết là nó thật ý nghĩa với bố làm sao. Bố tự hào về con Vũ Phong à. Từ bé, con đãluôn tỏ ra là 1 đứa trẻ hơn người, 1 thần đồng tí hon của giađình ta. Con thông minh, lanh lợi và hiếu động hơn hẳn những đứa trẻ cùng lứa khác, nhưng, chính vì thế mà bố sợ sẽ có 1ngày con tự làm hại mình bởi sự hiếu động, nghịch ngợm đó.Và cái ngày kinh hoàng ấy cũng đã đến khi bố trông thấy connằm vật ra ngoài sân vì bị cơn đau tim hành hạ. Đó là lần thứ 2 trong đời bố cảm thấy hoảng sợ đến cùng cực. Bố đã làmmọi cách để bảo vệ con, để giữ con ở lại bên bố bằng nhữnglời cấm đoán khắc khe, bằng 1 căn phòng rộng lớn không khác gì nhà ngục, …Nhưng có lẽ, bố đã sai ngay từ đầu rồi. Với 1 đứa cá tính và liều lĩnh như con, cách làm tiêu cực này chỉkhiến con dần đánh mất sự ngoan ngoãn mà thôi.
Trước khi bỏ đi, con đã trách bố vì không bao giờ mở lòng vớicon và cho con cơ hội để hiểu bố đúng không? Nếu bố kể cho connghe 1 bí mật lớn nhất đời bố, đến cả mẹ con cũng không đượcbiết, thì con sẽ tha thứ cho bố chứ? Bố không biết là do vôtình hay cố ý mà con lại có cảm tình đặc biệt với Sound ofParadise, cứ như con được hưởng tình yêu của nó từ bố vậy. Bốyêu Sound of Paradise đến điên cuồng, như tình yêu mà khi xưa bốdành cho 1 người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Con đừng buồn Phongà, vì người phụ nữ đấy không phải mẹ con, mà là mối tìnhđầu của bố…người phụ nữ bố luôn khao khát nhưng không thể cưới làm vợ. Vì nghèo, vì không có tương lai xán lạn nên gia đìnhcô ấy phản đối bố kịch liệt, khiến 2 người phải chia tay trongtiếc nuối. Rồi bất ngờ cô ấy đi lấy chồng, bố chỉ nghe nóichồng cô ấy là 1 giám đốc giàu có. Bây giờ nghĩ lại bố cảmthấy mình thật bất lực và nhu nhược! Nỗi đau ăn mòn tâm hồnbố mỗi ngày và dần biến bố thành 1 con người hoàn toàn khác. Sau đó, lòng kiêu hãnh và tự tôn của 1 gã đàn ông đã giúp bố quyết tâm làm giàu bằng mọi cách. Bố muốn khẳng định vị trí trong xã hội, cũng như đem đến 1 cuộc sống sung túc nhất chogia đình trong tương lai của bố, rồi bố sẽ dễ dàng quên đi mốitình đầu thôi. Lúc đấy quả thật bố suy nghĩ rất lạc quan.Nhưng khi lấy mẹ con rồi, bố vẫn điên cuồng lao vào công việckhi nhận ra mình chưa thể quên người phụ nữ ấy. Nhiều năm sau,bố hay tin cô ấy đã mất trên giường bệnh; rồi đột ngột bốnhận được bức thư của cô ấy sau biết bao năm xa cách. Vũ Phongà, cô ấy đã để lại cho bố 1 món quà, nhưng bố xin giấu bímật này vì vài lý do khác... Còn lý do xây dựng nên Sound ofParadise thì bố nghĩ mình chẳng cần giải thích nữa. Và nó sẽ là bí mật tuyệt đối giữa 2 chúng ta, bố biết con là ngườirất trọng lời thề, đúng không con trai?
Hôm qua, bố lanh quanh trong căn phòng của con cả ngày; và bố vô tìnhphát hiện trong ngăn học bàn có rất nhiều bản phác thảo chân dung 1người thanh niên trẻ. Thật nực cười, suốt 23 năm trời bố không hề biếtcon trai mình lại vẽ đẹp đến như thế. Người thanh niên trong những bứcphác thảo đó là người con yêu đúng không? Bố nghĩ thế, vì hơn ai hết bốhiểu rõ cảm giác lưu giữ quá nhiều hình ảnh của một người; cũng như nỗi đau khổ khi không thể sống bên người mình yêu. Hiện giờ bố không biếtphải nói hay xử lý thế nào, nhưng nếu bố lại dùng lý trí để giải quyếtmọi việc như trước; thì chỉ gây thêm bất hòa giữa 2 cha con ta. Thế nêngiờ đây, bố chỉ muốn con hạnh phúc. Hãy làm bất cứ điều gì con thích,bất cứ mọi điều, con trai của ta.
Tái bút: tối mai mẹ sẽ nấu món cari mà con thích, về nhà nhé.
Bố của con.
Trang giấy trắng tinh đã bắt đầu thấm ướt vài giọt lệ trong suốt. Nhữngdòng chữ viết tay mộc mạc dần nhòa đi trong nước mắt lẫn sự xúc động của Phong. Thổn thức hồi lâu, anh gấp cẩn thận lá thư lại rồi bước vào nhà, miệng vẽ nên nụ cười hạnh phúc...
---------------†---------------
Trong căn phòng của mình, Thái Hà điên cuồng ném tất cả mọi đồ vậttrong tầm với vào bức tường tội nghiệp. Cô thô bạo lùa hết đống sáchvở, ống đựng bút, tạp chí trên bàn rơi tràn làn xuống nền đất; rồi cònhất đổ cả hũ thủy tinh chứa đầy ngôi sao giấy, khiến nó vỡ tan tành.Những mảnh vỡ cùng các ngôi sao đều nằm ngổn ngang, lẫn lộn trong đốngtạp chí thời trang. Xung quanh căn phòng giờ đây như hiện thân cho sựphẫn nộ của Thái Hà, vô cùng bừa bộn và rối bời. Thái độ tự cao, ngạomạn của ông anh lúc nào cũng khiến cô điên tiết! Từ bé đến nay vẫn thế,ánh mắt Phong nhìn cô chưa bao giờ có 2 chữ "khuất phục", lúc nào cũngkhinh khỉnh và tỏ ý xem thường cô. Người anh trai ấy luôn tạo cho cô có 1 cảm giác rằng: cô sẽ không bao giờ chiến thắng được anh ta.
"Chẳng lẽ...không có cách nào để anh ta buông xuôi và nhường Tuấn chomình sao?", Thái Hà nghiến răng kèn kẹt, tay cô vò mái tóc thô bạo đếntưởng chừng như chân tóc sắp đứt lìa khỏi da đầu vậy. Cô ngồi phịchxuống kệ sách, 1 mảnh vỡ thủy tinh vô tình sượt ngang và rạch 1 đườngkhá dài ở chân cô. Máu bắt đầu rướm ra rồi chảy loang xuống nền nhà.Nhưng cô vẫn ngồi im bất động như không hề cảm thấy đau đớn... Cùng vớiđôi mắt long sòng sọc, trông cô lúc này không khác gì 1 người điên cả.Cảnh tượng trở nên hoang dại đến mức khiến ta phải rùng mình khi lỡ đặtchân vào căn phòng ấy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]