Tuấn vừacài thắt lưng vừa đi nhanh về phía cửa, vẻ mặt anh trông vôcùng cáu kỉnh, như thể anh sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tên điênnào đang đập phá ngoài đấy vậy. Cánh cửa mở toang, Vũ Phonghiện ra trước sự ngạc nhiên của Tuấn. Phong chống tay lên cạnhcửa và thở hồng hộc như vận động viên marathon vừa cán đích.Khi đã điều chỉnh lại được nhịp thở, Phong ngước lên làm vẻmặt nghiêm nghị và dõng dạc tuyên bố:
- Tên khốn! Hôm nay tôi phải làm sáng tỏ mọi chuyện với anh!
- Cậu bộc phát cơn điên giữa ban ngày hả? – Tuấn nghệch mặt ra trông vô cùng buồn cười
- Tôi! – Phong tự hào chỉ ngón tay cái vào ngực mình – VũPhong này chưa bao giờ chịu khuất phục trước việc gì cả, vàngay giờ phút này đây tôi tuyên bố với anh 1 điều rằng: anh nhất định phải là của tôi!
Vẫn ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tuấn ú ớmãi nhưng không bật nổi 1 câu hoàn chỉnh. Sự thay đổi đến chóng mặt của Phong quả thật khiến anh suýt tý nữa thì ngất đi vìkinh ngạc. Hơn 1 tuần qua, bộ mặt lạnh lùng của cậu chủ tuylàm anh hụt hẫng, nhưng lại góp thêm ý chí giúp anh quyết tâmtừ bỏ Phong. Vốn là kẻ sống thiên về lý trí, Tuấn hiểu tìnhyêu giữa 2 người là hoàn toàn không thể, họ đều là đàn ông,có tương lai xán lạn và đều phải lòng nhau trong tình huốngkhó tin đến nực cười! Đắn đo 1 hồi, Tuấn bỗng nghiêm mặt lạivà lùi về sau. Anh chộp lấy con dao gọt trái cây gần đó rồigiở giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-thay-tim-dinh-menh/2128005/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.