Phongkhông ngừng đi đi lại lại quanh căn phòng chật hẹp, khiến BảoLâm chẳng tài nào tập trung nổi vào những tấm ảnh của mình.Tâm trí Phong rối rắm như tơ vò, anh không thể ngăn được ý nghĩmuốn đoạt lại bản tình ca ấy cho Tuấn, bởi tận sâu đáy lònganh dường như đang mách bảo rằng bài hát kia vô cùng quan trọngđối với người đàn ông anh yêu, mặc dù anh chưa từng 1 lần nghequa nó…Tuy nhiên, gã Thiên Long hiểm ác lại đe dọa Tuấn bằng sự nghiệp và thanh danh cả đời anh, chưa kể hắn còn rắp tăm thổibùng sức nóng ngọn lửa scandal vài ngày trước. Phong chán nảntựa lưng vào khung cửa sổ, cơn gió lạnh lẽo về đêm mang hơihướng huyền bí khẽ len vào làn áo mỏng tang bất giác khiếnanh rùng mình. Anh lơ đãng liếc sang bàn làm việc của Bảo Lâm,phía trên có treo tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi ngành thiếtkế nội thất của trường Đại học Kiến trúc. Xong anh buộc miệng nói:
- Tao không hiểu vì sao mày lại treo cái này ở đây, trongkhi mày theo ngành nhiếp ảnh và bỏ mặc mấy năm đại học thànhsương khói.
Lâm ngẩng mặt lên, như vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi ma lực của những bức ảnh trên tay, anh thẫn thờ đáp:
- Ờ…để nhắc tao nhớ là nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định điều gì đó.
- Kể ra… - Phong vuốt cằm – bạn tao đứa nào học cũng giỏi, trước tao quen con bé kia thủ khoa cả Đại học Y…
Bỗng dưng, Phong khựng lại như vừa bị sét giáng xuống đầu 1quả bất ngờ! Một khoảng ký ức nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-thay-tim-dinh-menh/2128002/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.