Tối hômđó trở về, tôi bắt đầu nóng sốt. Vốn tưởng rằng chỉ là quá mệt mỏi, vừa hoảngsợ vừa cảm lạnh, không ngờ bệnh tới mãnh liệt, nhiệt độ tăng vùn vụt, khônggiảm xuống được.
Trongmơ màng, tôi nhận ra Đồng Nhi đang than thở bên giường tôi, tôi hỏi cô ấy VânHương đâu? Cô ấy khóc nói đã ba ngày rồi còn chưa thả. Còn nói vì sao bệnh củatôi chưa khỏi, làm cô ấy rất lo lắng.
Tôi anủi cô ấy, nói không có việc gì, lại hỏi tình hình bên ngoài.
ĐồngNhi nói trận chiến đã bắt đầu, vương gia nói nếu tình báo đã bị lộ nên tiên hạthủ cường. Cô ấy nhờ người chuyển lời tới vương gia nói tôi bị bệnh, thế nhưngđã ba ngày mà một chút tin tức cũng không có.
Sợ làLục Dĩnh Chi lại nhảy ra giữa đường rồi. Cho dù cô ta không ngăn cản, chiến sựkhẩn cấp, Tiêu Huyên cũng không có cách nào phân thân để tới thăm tôi.
“Quênđi.” Tôi yếu ớt nói: “Bệnh này cũng không có gì nghiêm trọng, hạ sốt là khỏi.”
ĐồngNhi nói: “Hải Đường tỷ tỷ bắt mạch cho tiểu thư, tỷ ấy nói mạch tượng của tiểuthư rất kỳ quái.”
Tôihoảng sợ, ngoài miệng nói: “Nha đầu Hải Đường ấy thì biết gì, đừng nghe cô ấynói linh tinh.”
“Nhưngmà…”
“Ngaycả tôi cô cũng không tin?”
ĐồngNhi không còn cách nào khác, đành liên tục lau người hạ nhiệt độ cho tôi.
Ngàytiếp theo, nhiệt độ của tôi hơi giảm đi một chút, chuyển thành sốt nhẹ, nhưngtoàn thân vẫn không có chút sức lực, không nhấc nổi người ra khỏi giường, hoàntoàn không làm được chuyện gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903829/quyen-3-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.