Chương trước
Chương sau
Tối hômđó trở về, tôi bắt đầu nóng sốt. Vốn tưởng rằng chỉ là quá mệt mỏi, vừa hoảngsợ vừa cảm lạnh, không ngờ bệnh tới mãnh liệt, nhiệt độ tăng vùn vụt, khônggiảm xuống được.

Trongmơ màng, tôi nhận ra Đồng Nhi đang than thở bên giường tôi, tôi hỏi cô ấy VânHương đâu? Cô ấy khóc nói đã ba ngày rồi còn chưa thả. Còn nói vì sao bệnh củatôi chưa khỏi, làm cô ấy rất lo lắng.

Tôi anủi cô ấy, nói không có việc gì, lại hỏi tình hình bên ngoài.

ĐồngNhi nói trận chiến đã bắt đầu, vương gia nói nếu tình báo đã bị lộ nên tiên hạthủ cường. Cô ấy nhờ người chuyển lời tới vương gia nói tôi bị bệnh, thế nhưngđã ba ngày mà một chút tin tức cũng không có.

Sợ làLục Dĩnh Chi lại nhảy ra giữa đường rồi. Cho dù cô ta không ngăn cản, chiến sựkhẩn cấp, Tiêu Huyên cũng không có cách nào phân thân để tới thăm tôi.

“Quênđi.” Tôi yếu ớt nói: “Bệnh này cũng không có gì nghiêm trọng, hạ sốt là khỏi.”

ĐồngNhi nói: “Hải Đường tỷ tỷ bắt mạch cho tiểu thư, tỷ ấy nói mạch tượng của tiểuthư rất kỳ quái.”

Tôihoảng sợ, ngoài miệng nói: “Nha đầu Hải Đường ấy thì biết gì, đừng nghe cô ấynói linh tinh.”

“Nhưngmà…”

“Ngaycả tôi cô cũng không tin?”

ĐồngNhi không còn cách nào khác, đành liên tục lau người hạ nhiệt độ cho tôi.

Ngàytiếp theo, nhiệt độ của tôi hơi giảm đi một chút, chuyển thành sốt nhẹ, nhưngtoàn thân vẫn không có chút sức lực, không nhấc nổi người ra khỏi giường, hoàntoàn không làm được chuyện gì. Tôi vội vàng lấy thuốc đã chế sẵn, ăn vào, hiệuquả dường như cũng không lớn, đầu óc choáng váng, hơn nữa còn không ăn được gì.

Ngàyđó, nghe nói chiến sự ở tiền phương rất ác liệt, vương gia trấn giữ chỉ huy,các thiếu tướng dũng mãnh giết địch. Vân Hương vẫn chưa trở về, Tống Tử Kínhcàng không thấy được cái bóng.

Nửađêm, nóng sốt mơ màng, tôi sẽ nằm mơ, cảm giác giống như thật vậy.

Tựa hồcó người ngồi bên giường tôi, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh từ trên bộ áogiáp của người đó, mang theo hơi thở nặng nề mệt mỏi nhuộm mùi máu tươi. Bàntay đầy vết chai sạn vì quanh năm cầm kiếm vuốt ve gương mặt tôi, có chút thôráp, có chút nhói đau, có chút lưu luyến.

Rồi cóngười cúi xuống, in đôi môi nóng rực lên trán tôi.

Tỉnhlại, bên cạnh chỉ có ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, cái trán lại vẫn nóngbừng.

Tớingày thứ năm, từ sáng sớm đã có người đến thông báo phải nhổ trại, nói rằng đãthắng trận, phải di chuyển về phía kinh thành.

Tôikhôi phục được một chút sức lực, không để ý đến sự phản đối của mọi người, mangtheo đội quân y đi theo đại quân. Nhiệt huyết của mọi người cuồn cuộn như thủytriều, mãnh liệt trào dâng, thế nhưng tôi lại mờ mịt. Thắng lợi dường như đã ởngay trước mắt, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy ánh rạng đông, ngược lại còn cảmthấy có một bóng ma thật lớn đang ở phía trước đợi tôi. Đó rốt cuộc là cái gì?

HảiĐường ngồi cùng xe với tôi, không ngừng oán trách: “Đã bệnh thế này rồi cònkhông an phận. Vương gia cũng thật là, không tới được cũng không nhắn lấy mộtlời. Nam nhân ấy mà, cứ đánh trận là không còn nhìn thấy bất cứ chuyện gì nữa.”

Chuyệntôi lo lắng lại là Vân Hương, không một chút tin tức, không biết thế nào rồi.

Rốtcuộc vì sao cô ấy lại nhận mình là gian tế?

Tronglòng tôi ngày càng bất an, nghĩ rằng dù thế nào cũng phải gặp Tiêu Huyên, bànbạc rõ ràng một chút mới được.

Nhấtthời không chú ý, suy nghĩ quá nhiều vấn đề, bộ não chịu quá nhiều sức nặng,vang lên ong ong, choáng váng, nặng trĩu cho đến quân doanh mới. Nửa đêm hômđó, có vẻ nhiệt độ lại tăng lên.

Trongmông lung, tiếng Đồng Nhi nói chuyện cùng ai đó lọt vào tai tôi.

“… Đãuống thuốc, nhưng không có tác dụng…”

“… Từkhi nào… Vì sao lại nghiêm trọng thế này?”

“Tiểuthư không cho nói!” Âm vực của Đồng Nhi tăng cao: “Nói là chiến sự quan trọnghơn!”

Ngườikia thấp giọng đáp lại vài câu, sau đó, một thứ gì đó mềm mại, lạnh lẽo trùmlên trán tôi. Tôi thở phào trong lòng, thật thoải mái.”

Cóngười đang dỗ dành tôi: “Tiểu Hoa, há miệng ra.”

Giọngnói kia thật quen thuộc, thật dịu dàng. Tôi hé miệng, một khối gì đó mát lạnhđược nhét vào. Tròn tròn, trơn tuột, mang theo hương thơm. Là cái gì?

“Ngậmlấy, ngậm lấy là được.” Bàn tay lạnh lạnh của người kia vuốt ve cái trán nónghầm hập của tôi, sau đó bắt mạch cho tôi.

Tôi lạinặng nề ngủ thiếp đi, rồi đột nhiên bị tiếng vỡ nát của chén trà làm cho giậtmình tỉnh giấc. Tôi mở mắt, mọi thứ trong tầm mắt đều mờ ảo, tôi chỉ nhìn thấymột bóng người màu trắng.

“Quá hồđồ!” Người kia đang nói, có vẻ rất tức giận.

ĐồngNhi hoảng hốt hỏi có chuyện gì. Người kia lại không nói, bởi vì tôi giật giậttay áo anh ta.

“TiểuHoa?” Người kia lập tức cúi người xuống.

Trongmiệng tôi vẫn ngậm thứ mát lạnh kia, lẩm bẩm: “Vân Hương!”

Ngườikia giật mình, nói: “Cô ấy ổn cả. Coi như càng an toàn.”

Tôinghe anh ta đảm bảo, biết rằng người này quỷ kế đa đoan nhưng sẽ không lừa dối,vì vậy yên lòng hơn nhiều.

“Bệnhcủa muội…”

Tôiquay đầu sang chỗ khác: “Ngủ một giấc sẽ không có việc gì.”

Thứ gìđó trong miệng dường như có công dụng kỳ diệu, luồng khí mát lạnh kia khôngngừng truyền đến, kiên trì bền bỉ, đánh tan đi nhiệt độ cao trong cơ thể tôitừng chút một.

Khitỉnh lại, cảm giác bên cạnh có người. Không phải Đồng Nhi.

Tôicười khẽ: “Sao anh lại tới đây?”

“Muộitỉnh rồi?” Là giọng nói của Tống Tử Kính, mang theo sự mừng rỡ.

Tôisững sờ một chút.

Bàn taylạnh lạnh của anh ta sờ lên trán tôi: “Tốt hơn nhiều rồi. Muội cảm thấy thếnào?”

Tôi mởmắt nhìn anh ta, một lát sau mới nói: “Huynh… Bên ngoài thế nào rồi?”

Tống TửKính nhẹ giọng nói: “Tất cả đều tốt, muội yên tâm.” Ánh mắt anh ta dịu dàng,mang theo ý cười, nhìn chăm chú vào tôi.

Tôiuống hết một bát thuốc lớn, hổn hển thở: “Đã để huynh lo lắng rồi.”

Nụ cườicủa Tống Tử Kính tan đi, sắc mặt anh ta tối sầm nhìn tôi, nói: “Thể chất củamuội vốn không tốt, lại không có nội lực hộ thân, không áp chế được độc tính,vì vậy thân thể mới càng ngày càng kém.”

Lỗ taitôi ong ong vang lên một trận, trong chăn, bàn tay siết chặt góc áo. Tôi khôngdám nhìn anh ta.

“Huynh…đừng nói cho anh ấy, được không?”

Tống TửKính không nói gì.

Tôi cốgắng nâng người dậy: “Ít nhất hiện giờ đừng nói với anh ấy! Chờ đánh trận xongđã, sau đó hãy nói với anh ấy, được không? Dù sao nói lúc này, ngoại trừ tăngthêm phiền não cho anh ấy cũng không có tác dụng gì!”

Tống TửKính nhìn tôi không dời mắt, vẻ mặt rất phức tạp.

“Muộithật sự luôn luôn nghĩ cho hắn.”

Tôi tựavào đầu giường, cười khổ: “Huynh đã nói, anh ấy là người làm đại sự. Muốn làmngười phụ nữ bên cạnh anh ấy thì phải hiểu chuyện.”

“LụcDĩnh Chi vẫn luôn ở bên cạnh hắn.”

Tôi đaunhư bị đâm, nhíu mày, quay mặt sang chỗ khác: “Chuyện đó nói sau đi.”

Tống TửKính nói: “Không nên giao vấn đề cho vương gia. Ta là nam nhân, ta có thể nóicho muội, nếu muội giao vấn đề này cho nam nhân giải quyết, kết quả, thường sẽlàm muội vô cùng đau đớn.”

Tống TửKính uyên thâm như vậy cũng phải dùng bản thân để thuyết minh vấn đề cho tôi,trình bày thói hư tật xấu của đàn ông, tôi sao có thể không nghe, nghe xong saocó thể không để bụng?

Thếnhưng, nếu tôi tự mình giải quyết, sợ rằng chính tôi cũng sẽ rất đau lòng.

Tống TửKính nói cho tôi biết, chúng tôi đã tới gần kinh thành. Triệu đảng binh bại nhưnúi, tan đàn xẻ nghé, quan viên lớn nhỏ, hào môn vọng tộc nhao nhao chuyển đi,mấy trăm dặm xung quanh kinh thành đã hoàn toàn hỗn loạn. Chuyện này ngược lạicàng tiện cho Yến quân thuận lợi hội hợp, triệt để truy quét tàn dư Triệu đảng,đợi thời cơ tấn công vào kinh thành.

Lúctrước Tạ gia còn bị giám thị, hiện giờ Triệu thị ốc còn không mang nổi mình ốc,cũng thả lỏng đi nhiều. Bà chị thái tử phi và ông anh rể thái tử của tôi khôngbiết bị giam lỏng ở đâu. Thật ra như vậy cũng tốt, miễn cho đôi đó chen mộtchân làm rối chuyện.

Tống TửKính nói xong tình thế hiện giờ, chủ đề lại quay về tôi.

“Cũngmay độc này có giải dược.” Cười khổ một chút rồi anh ta lại nói: “Ta vẫn nghĩđộc của vương gia giải thật kỳ quặc, không ngờ muội thật sự đập nồi dìmthuyền*, liều mình cứu giúp.”

*Đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi quasông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui,phải quyết tâm đánh thắng.

Anh tathở dài một tiếng.

“Lúc đótôi cũng là không còn biện pháp nào khác.” Tôi cười cười nói: “Anh ấy vừa phátđộc vừa bị thương, giải dược lại chưa chế xong. Chỉ cần chần chờ một lát sẽ mấtcơ hội tốt nhất để cứu chữa. Tôi sợ đến lúc đó độc của anh ấy chưa được giải,thương lại chưa lành, anh ấy nhất định sẽ chết. Trên sách viết, khi dùng dượccó thể phối hợp với nội lực để ép độc tố ra, tuy dược chỉ là bán thành phẩmnhưng vẫn ép ra được hơn một nửa độc tố. Hiện giờ trong người anh ấy còn lạimột chút độc, một thời gian tới sẽ không có ảnh hưởng gì, tôi lựa thời cơ lạichế giải dược là được.”

“Vậyđộc trong người muội là thế nào?”

“Aiz.”Tôi thở dài: “Cũng là ngoài ý muốn thôi.”

“Trongsách viết chính xác là, Yên Hoa Tam Nguyệt là cổ độc. Đã là cổ thì có thểchuyển động. Thật ra trong sách viết cách giải độc chính là dùng dược tính thúcgiục cổ sống trong cơ thể, rồi dùng nội lực ép độc tố ra ngoài. Dược tôi chovương gia dùng tuy không phải loại thành phẩm nhưng cũng đủ để thôi thúc cổhoạt động. Còn tôi, lúc đó dính không ít máu độc, đại khái là trên người có mộtvết trầy da nào đó... Tôi cũng ôm tâm lý may mắn, cứ nghĩ rằng sẽ không có việcgì. Cuối cũng vẫn không tránh được… Nhưng mà…” Tôi vội vàng bổ sung: “Sau đótôi đã lập tức ăn thuốc giải chưa làm xong, vẫn có chút tác dụng, có thể ức chếphần lớn độc tính.”

Tống TửKinh nhíu mày, mang theo cơn giận mơ hồ, nói từng chữ thật kiên định: “Đợichiến thắng rồi, ta sẽ tự mình đi tìm mấy loại dược còn thiếu, bất kể thế nàocũng phải giúp muội giải độc.”

Tôicười cảm kích: “Làm phiền tiên sinh rồi.”

“Khôngphải muội đã hứa không gọi ta là tiên sinh nữa sao?” Tống Tử Kính đột nhiênnói.

Tôinhìn gương mặt tươi cười nho nhã của anh ta, lúc này mới ngẩn người nhớ ra: “TửKính ca?”

Anh tacó vẻ rất vui mừng.

Tôinói: “Tử Kính ca, chuyện Vân Hương… Tôi chỉ xin huynh điều tra rõ sự thực, trảlại sự trong sạch cho Vân Hương.”

Nụ cườiTống Tử Kính thoáng thu lại, quay về với vẻ cao thâm. Anh ta chỉ gật đầu. Tronglòng tôi rất bất an, chỉ là một cái gật đầu, một chữ cũng không có.

Tống TửKính nói: “Muội cũng phải hiểu, có một số chuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản,nhưng thật ra rất phức tạp.”

Tôithực sự càng ngày càng không hiểu được anh ta.

QuaĐông Chí, trăm vạn Yến quân đặt chân tới dưới tường thành.

Đó làmột hồi chiến trận cuối cùng. Tiêu Huyên nếm mật nằm gai, vất vả lên kế hoạchhơn mười năm, toàn thể tướng sĩ Yến quân đẫm máu chiến đấu hơn hai năm, rốtcuộc ngày hôm nay đã có thể đối mặt với kẻ địch cuối cùng. Triệu đảng lại dámphát động dân chúng chưa kịp chạy trốn dùng máu thịt tới cản đường tiến của Yếnquân. Dân chúng quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, bi thương tuyệt vọng bị xuatới chen chúc ở trước cổng thành.

Ai thấymôt màn như vậy đều sẽ khiếp sợ vô cùng.

“Kẻ cầmquyền lấy hạnh phúc của bách tính để mưu cầu, lấy sinh kế của vạn dân làm nhiệmvụ, một kẻ xua đuổi, đánh đập lê dân bách tính thật không bằng chó lợn…”

TiêuHuyên hô to với bách tính một bài diễn thuyết nhận chức, vừa dễ hiểu, vừa chânthành cảm động, cũng hô lên tiếng lòng của dân chúng.

Khôngbiết binh sĩ nào trong quân đột nhiên hô lên một tiếng: “Tam thúc! Là cháu đây!Là Trụ Tử đây!”

Một ônglão trong đám người đối diện lao ra: “Trụ Tử! Cháu còn sống!”

“Sống!Còn sống!” Một binh sĩ trẻ tuổi chạy ra trước trận: “Vương gia thu nhận cháu,để cháu theo vương gia đánh trận! Đánh chết bọn Triệu tặc! Báo thù cho cha mẹ cháu!”

Ông lãobị cản không thể chạy sang, nhưng vẫn kích động đến mức khóc rống lên: “ÔngTrời có mắt, vương gia đức độ, để lại hậu duệ cho Trương gia chúng ta!”

Từ khiđó, tiếng hô bạn gọi bè từ nhỏ biến thành lớn, không ngừng vang lên.

“Cha…”

“Đạica, đệ là tứ đệ đây!”

“Chúhai…”

“Vươnglão nhị, ta là Lý Tử nhà đối diện đây!”

Cụcdiện vốn là giương cung bạt kiếm, chớp mắt đã thành đại hội nhận người thân. Cóphải hơi quá khoa trương không. Cho dù là họ hàng tám đời cũng không đến mứcthân quen như vậy chứ? Thế nhưng dân chúng đã bất kể có thân thích ở trong quânhay không, không có ai không bị bầu không khí này ảnh hưởng. Binh khí trong tayđã vứt bỏ trên mặt đất từ lâu, bất luận quen hay không quen, tất cả đều ôm lấynhau. Trong những tiếng an ủi “ngày lành tới rồi” và nước mắt giàn dụa, Yếnquân cứ thế đơn giản chậm rãi đưa bọn họ rời khỏi cổng thành.

Tôinhìn Tống Tử Kính, Tống tiên sinh cười vô cùng đắc ý. Anh ta nói: “Vương gia đãbiết trước lão già họ Triệu sẽ dùng đến chiêu này, đặc biệt dặn ta phải diễnmàn kịch vừa rồi.”

TiêuHuyên ngồi trên lưng ngựa, hăng hái cười, vung roi, dẫn đầu đội quân tiến sáttới tường thành.

Trênthành đã không còn bóng dáng binh sĩ, nhưng có một người đàn ông trung niên gầygò mặc áo quan màu tím, mang theo vài quan viên, đứng ở nơi bắt mắt nhất.

Tống TửKính thấp giọng nói cho tôi biết: “Đó là Triệu Khiêm.”

LàTriệu tể tướng. Là ngọn nguồn của chiến tranh loạn lạc?

TriệuKhiêm chắp tay hành lễ với Tiêu Huyên.

“Thần,Triệu Khiêm, đặc biệt phụng mệnh Ngô hoàng vạn tuế, ở đây chờ nghịch tặc TiêuHuyên. Thánh dụ của vạn tuế ở đây, nghịch tặc còn không xuống ngựa chịu trói?”

Thânhình cao ngất của Tiêu Huyên ngồi trên lưng ngựa, gương mặt tuấn tú bất khuất,gầy guộc, bình tĩnh, trầm ổn, chín chắn, không chút sợ hãi. Trên gương mặt anhmang theo nụ cười châm chọc, ánh mắt khẽ nhíu lại nhìn người phía trên tườngthành.

“Triệuđại nhân, người thông minh không nói tiếng lóng. Hoàng thượng trọng bệnh đãlâu, bị các ngươi giam lỏng không nhìn thấy mặt trời, đối với các ngươi có tậncùng oán hận. Các ngươi từ đâu lấy được thánh chỉ này, khi quân phạm thượng,lừa gạt thiên hạ. Còn tưởng giang sơn này nằm trong bàn tay Triệu gia các ngươihay sao?”

Khoảngcách quá xa, tôi không nhìn thấy biểu hiện của Triệu Khiêm. Chỉ thấy lão thulại cánh tay đang làm ra vẻ, phía sau lão có người tiến lên, la lớn: “TiêuHuyên! Ngươi cấu kết với Bắc Liêu, họa quốc ngược dân, biến quốc thổ thái bìnhthành nơi tụ tập tội ác, loạn thần tặc tử, trời đất không dung, nhân dân báchtính căm phẫn, ngươi đã biết tội chưa?”

Ý cườicủa Tiêu Huyên càng rõ ràng, lồng ngực rung rung, thật sự vui sướng, giống nhưđối phương đang ca ngợi anh ấy vậy.

Anhvung tay lên, Tống Tử Kính rời khỏi chỗ tôi, nhẹ nhàng đi tới trước quân, mởquyển sách tròn trong tay ra, vang vang đọc lên.

Đó làbài hịch, chữ chữ như châu như ngọc, mạnh mẽ đanh thép, giọng nói không lớn,cũng không tính là hùng hồn của Tống Tử Kính vang khắp chiến địa trống trải, bịtường thành vọng ngược lại, tạo nên cảm giác tuyên truyền giác ngộ rất lớn. Cảđại địa giống như đều đang rung lên, đáp lại trong im lặng.

“Thứnhất, tham quan ô lại trải khắp quốc thổ, dối trên lừa trên, kết bè kéo cánh,quấy rồi triều cương; thứ hai, thuế khóa lao dịch nặng nề, tư tàng trục lợi,cướp đoạt của dân, chèn ép dân chúng; thứ ba, thế tộc hào môn lừa gạt cưỡngđoạt, phung phí tiền của, không để ý đến dân sinh khốn khổ…”

Tống TửKính lưu loát đọc tiếp, Triệu Khiêm ở trên tường thành vẫn còn nén nhịn được.Đến đoạn “vây cánh ngầm mở rộng khắp nơi, mưu sát ám toán”, cuối cùng ông tacũng bộc phát, một chưởng vỗ mạnh lên viên gạch trên tường thành.

Triệuthừa tướng này nhìn có vẻ không giống người tập võ, không biết một chưởng nàyvỗ xuống, tay có đau hay không.

Tống TửKính cũng rất phối hợp mà ngừng lại.

TiêuHuyên nói: “Sao vậy, Triệu đại nhân? Có cần ta đưa ví dụ không?”

Toànthân Triệu Khiêm chấn động, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Huyên.

TiêuHuyên nói: “Dẫn cô ta ra!”

Ai?

Tôi tòmò nhìn về phía Tống Tử Kính. Thế nhưng Tống Tử Kính đột nhiên quay mặt đi,không nhìn tôi.

Tôinhìn thấy các binh sĩ tách ra một con đường. Hai người bị áp giải ra.

Khinhìn rõ một gương mặt trong hai người đó, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân đềuđóng thành băng, trái tim ngừng đập, mọi âm thanh trên thế giới cách xa khỏitôi trong nháy mắt.

VânHương?!

Cô béxinh đẹp kia hơi cúi đầu, trang phục ngăn nắp sạch sẽ, vẻ mặt bình tĩnh, bìnhtĩnh đến mức giống một con thiên nga chờ đợi cái chết.

VânHương từng rất nghiêm túc nói với tôi: “Muội không xứng.”

Đến bâygiờ tôi mới biết cô ấy ý chỉ cái gì!

Tôithoáng lảo đảo, lại được một binh sĩ đỡ lấy, đó là thân binh của Tống Tử Kính.

Bỗngnhiên, một ngọn lửa giận dữ bốc lên trong lòng tôi: bọn họ đã có kế hoạch từlâu!

“Ngươicó nhận ra vị cô nương này không?” Tiêu Huyên hỏi: “Vị cô nương này đã ẩn nấpbên cạnh ta hơn ba năm, bề ngoài chưa từng thay đổi, ngài không nên quên mớiđược.”

Toànthân Triệu Khiêm run run, cuống quýt quay đầu nói gì đó với người bên cạnh.

Giọngnói của Tiêu Huyên chói tai như nghiền nát băng đá: “Triệu đại nhân, ngươi sẽkhông quên chính con gái của mình chứ! Triệu tiểu thư sẽ đau lòng lắm đấy!”

Haichân tôi mềm nhũn, gần như ngồi bệt xuống đất.

Chuyệnnày, rốt cuộc là, là chuyện gì?!

Vì saoVân Hương lại trở thành tiểu thư Triệu gia? Vì sao anh ấy nói ba năm nay diệnmạo của Vân Hương chưa từng thay đổi? Vì sao chuyện này lại xảy ra? Vì saokhông ai nói cho tôi biết trước?

Cuốicùng Vân Hương cũng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Huyên, sau đónhìn về phướng tường thành.

“Cha…”Tiếng nói của cô ấy rất nhẹ, nhưng có thể truyền vào lỗ tai của tất cả mọingười.

TriệuKhiêm không vì thấy con gái mình bị bắt mà tỏ ra sợ hãi, lão chỉ thẹn quá hóagiận, chửi ầm lên: “Đều là quân ăn hại như mẹ ngươi! Chuyện nhỏ như vậy cũnglàm không xong! Nuôi ngươi có ích lợi gì! Đừng gọi ta là cha! Ta không phải changười! Ai biết cha ngươi là tên khốn nào…”

Vàingười bên cạnh vội vàng kéo lão lại.

Từ lâutrước đây, có người nói cho tôi biết, Triệu gia chỉ có một cô con gái, chính làTriệu Phù Dung luôn ái mộ Tống Tử Kính kia. Một cô con gái được thiếp thất sinhra không được thừa nhận, chưa ai từng gặp nàng.

VânHương?

Tôi lảođảo đứng không vững. Trong người có một dòng khí cuồn cuộn, xông lên khiến tôikhông thể hít thở được.

Đạiquân cắm trại ngay dưới chân thành, tôi chạy vọt đi tìm Tiêu Huyên. Lần này,Lục Dĩnh Chi không phái người ngăn cản tôi.

Tôichạy ào vào trong trướng, bên trong chỉ có một mình Tiêu Huyên.

Dườngnhư anh đang đặc biệt đợi tôi.

Tôinhìn anh, gương mặt kia vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

Tôihỏi: “Vì sao?”

TiêuHuyên: “Nàng bình tĩnh một chút đã.”

“Nếu emxúc động, em đã trực tiếp đi tìm cô ấy rồi!”

TiêuHuyên nhẹ giọng nói: “Tình cảm của nàng và cô ta tốt như vậy, ta không đànhlòng nói cho nàng. Ta không muốn nhìn thấy loại vẻ mặt này xuất hiện trên gươngmặt nàng.”

Tôi vừahoảng sợ vừa giận dữ: “Anh không đành lòng nói cho em biết, vậy mà anh lại chọntình cảnh như ngày hôm nay để em biết tất cả?”

TiêuHuyên có chút bất đắc dĩ, nói: “Cuối cùng nàng vẫn sẽ biết.”

Tôi yênlặng.

“Anh…Các anh, biết từ khi nào?”

TiêuHuyên khẽ nhíu mày một chút, nói: “Nàng còn nhớ khi nàng cùng Tử Kính rời khỏikinh thành, qua sông bị tập kích không?”

“Sớmnhư vậy?” Tôi kinh ngạc.

“Khiđó, nàng bị tách khỏi bọn họ. Tử Kính dẫn theo cô ta tới tìm chúng ta. Một sốchi tiết trên đường khiến Tử Kính nghi ngờ. Vân Hương bán mình tới Tạ gia trướckhi nàng khỏi bệnh không lâu, chưa từng có biểu hiện gì không thích hợp. Thếnhưng khi chúng ta quay lại tìm thân thích của cô ta thì bọn họ đã không còntung tích từ lâu.”

Tôingẩn người lắng nghe, từng câu từng chữ như những viên mưa đá đập lên đầu tôi.

“Khôngchỉ những chuyện này, còn có rất nhiều đầu mối khác. Trước đây khi còn ở Tạgia, cô ta rất quen thuộc với những tiểu thương ở ngoài viện, thường xuyên tặngchút điểm tâm, hoa quả.”

“Đó làcô ấy thử tay nghề.” Tôi vội vàng nói.

“Cô tađang liên lạc với tuyến tình báo.” Tiêu Huyên nghiêm mặt sửa lại: “Nàng trốnkhỏi nhà, bởi vì cô ta để lại manh mối, Tạ gia mới tìm được nàng nhanh nhưvậy.”

“Em…”Tôi không biết nên nói gì.

“Quasông bị tập kích cũng do cô ta tiết lộ hành tung. Tử Kính tương kế tựu kế, đểcô ta đi theo ta; sau khi tới thành Tây Dao, cô ta luôn qua lại với đám tạpdịch. Không, đừng nói rằng cô ta thân cận với hạ nhân. Một người bị bắt tróihôm nay chính là tạp dịch trong quân! Vân Hương lấy được tình báo, sau đó luônthông qua những người này để truyền ra ngoài.”

Tôingắt lời anh ấy: “Thế nhưng Vân Hương, cô ấy chỉ là một cô bé bình thường, côấy lấy đâu ra những tình báo này?”

“Ngườigiúp cô ta lấy tin tình báo là một giáo úy dưới trướng ta. Tên này đã cắn lưỡitrong ngục. Nàng có cần thấy thi thể không?” Cả sắc mặt và giọng nói của TiêuHuyên đều thật nghiêm khắc.

“Em…Anh…” Toàn thân tôi run run: “Cô ấy, nếu cô ấy có ý hại em, em đâu còn sống đếnbây giờ?”

TiêuHuyên thở dài: “Cô ta sẽ không hại nàng. Ta nói rồi, tình cảm của nàng và cô tasâu nặng. Nguyên nhân chính là như vậy, khi ở Xích Thủy, cô ta hạ độc vào nước,vốn nên hạ độc cả trong nguồn nước của vương phủ, thế nhưng cô ta không muốnhại nàng mới không làm vậy. Sau đó, cô ta bị nhốt trong biển lửa, cô ta vốn đãmuốn chết…”

Tôigiống như bị một tia sét đánh trúng: “Cô ấy… Cô ấy…”

“Nàngcứu cô ta.” Tiêu Huyên nói.

Trongmắt tôi có thứ gì đó nóng bỏng dâng lên.

“Emkhông tin.” Tôi gào lên: “Rõ ràng cô ấy chỉ là một cô bé thật bình thường! Rõràng là như vậy!”

TiêuHuyên nắm chặt vai tôi: “Tiểu Hoa, nàng bình tĩnh một chút. Nàng nghĩ lại thậtkỹ đi, nếu cô ta thật sự là một nữ tử bình thường, Tống Tử Kính muốn bắt cô tahà cớ gì phải tốn nhiều sức lực như vậy?”

Tôiđứng ngẩn người, nhớ tới khi Tống Tử Kính áp giải Vân Hương đi luôn gắt gao bắtchặt mạch môn trên tay cô ấy.

Chântôi như nhũn ra, Tiêu Huyên đỡ tôi ngồi xuống.

Tại saocó thể như vậy?

“Emmuốn gặp cô ấy.”

TiêuHuyên nói: “Ta dẫn nàng đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.