Đợi đếnkhi Tiêu Huyên quyến luyến buông ra, tôi đã chỉ có thể nằm ra đất thở hổn hển,trong đầu như có một đàn ong vo ve bay lượn, không nói nên lời. Môi rất đau,hình như còn nếm thấy vị máu, tên khốn kiếp này. Vừa rồi đã dùng hết sức lực,vì vậy, tuy tôi còn muốn tặng cho anh ta một cái bạt tai nữa nhưng không cáchnào nhấc tay lên được.
TiêuHuyên cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng vui mừng, trìu mến.Cơn giận trong lòng tôi chỉ có tăng, không có giảm, không cần nghĩ ngợi, tôigiơ nắm tay lên đấm về phía anh.
TiêuHuyên đưa tay ra định ngăn lại, cuối cùng không biết sao lại bỏ cuộc, chịu mộtđấm của tôi. Tôi biết mình trói gà không chặt, đánh anh không đau, càng khôngkhách khí, liên tục tay đấm chân đá, chỉ hận mình chưa tu luyện được “Hàng LongThập Bát Chưởng”, một chiêu đánh anh ta bay ra ngoài không gian.
TiêuHuyên không chống cự, trên mặt rất nhanh đã bị đỏ một khối, cuối cùng khôngnhịn được nữa, anh nói: “Ta từng tới đây, qua hai trượng nữa sẽ là một đoạnsườn dốc. Nàng liều mạng chạy lung tung như vậy, nhỡ may ngã xuống thì làm saobây giờ?”
Tôi lạichửi ầm lên: “FUCK! Liên quan đến cái rắm nhà anh! Khi anh giả chết sao khôngnghĩ tới chuyện tôi phải làm thế nào? Giờ thấy việc nghĩa mới hăng hái làm, cáikhỉ gió! Sao anh không thật sự chết luôn đi?”
TiêuHuyên bị một đống ngôn từ thô tục phun ra từ trong miệng tôi làm cho ngạc nhiênsửng sốt mất ba giây, sau đó bỗng bật cười khúc khích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/1903819/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.