Khitỉnh lại từ cảm giác hôn mê không trọng lực, tôi cảm thấy mình đang trôi bồngbềnh giữa không trung, không có thực thể. 
Nhậnthức này làm tôi sợ đến mức hồn phi phách tán. Thế này nghĩa là tôi đã chết? 
Bốnphía chỗ nào cũng như chỗ nào, có một sức lực dịu dàng nào đó dắt tôi bay vềmột hướng. Trong mơ màng, tôi cảm giác như mình đã biến thành thiên sứ, xuyênqua tầng tầng lớp lớp những đám mây. Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy một mìnhtôi. Trương Tử Việt có chuyện gì hay không, tôi không cách nào biết được. 
“TạHoài Mân?” Có người gọi. 
Giọngnói kia rất giống với giọng nói của giảng viên của chúng tôi, tôi phản xạ theothói quen: “Có!” 
Nhìnlại, bốn phía vẫn mây khói bồng bềnh, không có bất cứ bóng người nào. 
Tiếngnói kia lại đột nhiên vang lên, luyến láy như có làn điệu hẳn hoi: “Tạ HoàiMân, có chút nhầm lẫn trong khi ghi chép lá số tử vi trọn đời, số của bạn đánglẽ còn chưa tận, giờ chúng tôi cho bạn một cơ hội sống lại, bạn có bằng lòngkhông?” 
Tôi lậptức hỏi: “Vậy Trương Tử Việt thế nào rồi? Thân thể của tôi bị hủy rồi sao?” 
Giọngnói kia nói: “Kiếp trước Trương Tử Việt là thánh tăng, số mệnh của kiếp này vôcùng tốt, bạn không cần lo lắng cho anh ta. Về phần cơ thể bạn, không có tổnhại lớn, nhưng tạm thời bạn chưa thể quay về.” 
Khi tôinghe đến đoạn đời trước Trương Tử Việt là hòa thượng còn cảm thấy rất buồncười, nhưng khi nghe đến tôi không thể quay về, tôi lại muốn khóc. 
“Nhưvậy sao được? Trở về chậm sẽ bị hỏa táng, cho dù có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tan-dao-hoa/100256/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.