Giang Mính đứng ở bên góc tường, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bên tai là tiếng khóc. Bác sĩ cùng y tá chạy qua lại, nơi này giống như bối cảnh hắn từng trãi qua. Trong nháy mắt đem hắn trở về lúc mười hai tuổi âm u kia.
Mẹ ruột của hắn lẻ loi nằm ở hành lang trên giường bệnh, bác sĩ rút đi từng ống truyền trên người bà, lắc đầu. Phía sau y tá đẩy hắn một cái, nói cho hắn biết đừng sợ, đi đến gặp mặt mẹ hắn lần cuối.
Tiểu Giang Mính liền sững sờ từ bên trong góc đi ra ngoài, đi tới bên cạnh. Tay nhỏ đặt lên mu bàn tay đã có chút lạnh dán đầy băng dính y tế, mím ra một nụ cười cứng ngắt nói: "Mẹ, chúng ta về nhà nha? Nơi này lạnh quá."
Mẫu thân đã không thể động, chỉ là trợn tròn mắt rưng rưng nhìn hắn, miệng động đậy muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Tiểu Giang Mính mới không muốn nói lời từ biệt, hắn cả đời đều không muốn khỏi mẹ.
"Sóc nhỏ trong công viên mấy ngày nay có thêm một con, con đếm rất cẩn thận nha, sóc con rất nhỏ, quả tùng cũng không ôm hết, liền rơi xuống đập xuống đầu a. Con rất sợ nó ăn không đủ no, thật là muốn đem mó ôm về nhà nuôi. Nhưng con không có làm như thế, bởi vì mẹ nói làm như vậy không đúng. Liền nghe lời của mẹ." Tiểu Giang Mính nắm lấy tay của mẹ, ngữ điệu dần dần bất ổn: "Con nghe lời mẹ có thể đừng rời đi có được hay không?"
Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-phe-dung-sua-bo/1732514/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.