Đây là gieo gió gặt bão đấy ư?
Rốt cục thì, kết quả của việc nàngcưỡng cầu, là mất đi Phong Nhạc Thủy.
Ngày hôm ấy, hắn rời đi mà khôngchút quay đầu, dù cho nàng khóc lóc ra sao cũng vô dụng, dù cho hôm sau, nàng mặtdày đi gõ cửa phủ Phượng, hắn vẫn ra lệnh đuổi người.
Lòng hắn đã quyết, không gặp nàng nữa.
Đúng như lời đại tỷ đã nói --------
Lòng người, thật sự không giữ lại đượcnữa sao?
Hay nói cách khác, phải chăng lòng hắnđã không còn ở trên người nàng nữa? Thượng Quan Tiểu Du tự hỏi chính mình,nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể chấp nhận chuyện này được.
Mấy ngày nay, nàng hệt như một concá mất đi nguồn nước, không thể khôi phục về tình trạng tự tại như ngày nào, lạicàng không thể cả vú lấp miệng em như xưa nữa.
Một con cá đã mất đi nước, nó đã thấytuyệt vọng trước thế giới này. Ngày nào nàng cũng thất hồn lạc phách, ngẩn ngẩnngơ ngơ, chỉ mong sao được gặp hắn một lần.
Vì vậy, Thượng Quan Tiểu Du lại nhịnkhông được mà đứng trước cửa phủ Phượng, nhìn vào cánh cổng sơn son đỏ thắmkia.
"Phong Nhạc Thủy, ta biết ngươiở bên trong!" Nàng không để ý thân phận của mình, cũng không thèm để ý, liệumình quát to như vậy, người qua đường có đứng lại vây xem hay không, nàng chỉmuốn bức hắn ra khỏi phủ Phượng.
Nếu nàng được gặp hắn, được nói chuyệnvới hắn một cách rõ ràng, nàng nguyện ý thề với hắn, tất cả đều là lỗi củanàng, xin hắn hãy cho nàng một cơ hội nữa, nàng sẽ không còn xốc nổi như trước,thậm chí, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-than-mat/208175/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.