Phong Nhạc Thủy tỉnh lại trong tình trạng đầu óc choáng váng.
Vừa mở mắt ra, hắn cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cứ như thể, hắnđã đầu lìa khỏi xác. Cơn đau này khiến hắn phải nhíu mày.
"Hu hu hu... Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại."Khóc đi, cứ ra sức khóc lóc là được! Thượng Quan Tiểu Du kêu khóc thảm thiết muôn phần, gương mặt nàngnhuốm đầy vẻ thương tiếc, nàng ghé mình vào bên mép giường, gào khóc lớn tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thấm đẫm nước mắt của nàng vọng vàomắt hắn. Trên mặt nàng, lệ cứ tuôn dài, trong mắt còn lung linh ngập nước.
"Ngươi..." Hắn cau mày, nhìn quanh bốn phía, phát hiệnra, đây chính là căn phòng khi xưa hắn vẫn ở tại phủ Thượng Quan, "Chỗ nàylà phủ Thượng Quan hay sao?"
Hắn lại sờ đầu, phát hiện ra, đầu hắn giờ này quấn đầy băng vải.
Sửng sốt một lát, hắn mới chợt nhớ lại những điều xảy ra trướcđó. Hắn đã bị một đám to con vây đánh, mà hình như, người sai sử bọn ho chính làmột cô gái...
Chỉ tiếc rằng, lúc ấy hắn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người kia.Thế nhưng, thân hình ấy trông cực kỳ giống...
Phong Nhạc Thủy dời tầm mắt về trên mặt Thượng Quan Tiểu Du. Hắncàng xem... thì lại càng thấy giống, đúng thật là nàng rồi!
"Đúng vậy!" Đương nhiên, nàng cũng không xem nhẹ ánhmắt nghi ngờ kia của hắn. Vì vậy, nàng càng khóc thê thảm hơn, "Ngươi làmta sợ chết khiếp, thật đấy. Nếu không phải lúc đó ta vừa khéo đi ngang qua nơi ấy,ngươi sẽ bị mất máu rất nhiều."
Được rồi! Phải thừa nhận là, nàng đã quá kích động, quá khẩntrương. Thế cho nên, nàng đã quên kiểm soát lực tay, bất cẩn làm đầu hắn ráchtoác.
Thế nhưng mà, không sao hết, nàng đã mời tứ tỷ chữa thương chohắn rồi. Tứ tỷ nói, vết thương loại này sẽ không gây chết người, chỉ cần đợi máungưng chảy, miệng vết thương sẽ tự động khép lại, chẳng có gì đáng ngại hết cả.
Tuy rằng không có chuyện gì, thế nhưng, nàng vẫn cần diễn xuấtcho động lòng người, khóc đến kinh thiên động địa, khóc như thể khóc tang, nướcmắt cứ ào ào tuôn rơi không ngớt.
"Hu hu... May mắn ngươi không làm sao. Nếu không, để lạita một mình trên đời, ta thật sự không biết, mình nên làm cái gì bây giờ?"Nàng cố gắng khóc, ra sức khóc. Chẳng những khóc đến ánh mắt đỏ ngầu, ngay cảchiếc mũi nhỏ xinh kia cũng hồng lên hết cả.
"Ta không sao..." Hắn chỉ hơi choáng váng mà thôi,"Quái lạ, làm sao ta có thể đột nhiên bị tập kích giữa đường? Hơn nữa,trong đó còn có một người là con gái..."
Chuyển động đôi con ngươi giảo hoạt, cuối cùng, nàng khóc rốnglên: "Hu hu... Nhất định là thường ngày Phượng Tiểu Khuynh đắc tội nhiềungười lắm, bọn hắn thấy ngươi là thủ hạ đắc lực của nàng ta, thế cho nên, bọn hắnmới gây ra chuyện này."
"Thế nhưng..." Hắn nhăn mày, nhìn nàng đầy nghi hoặc,"Trước kia, khi còn ở cạnh ngươi, chuyện như vậy đâu hề xảy ra cơ chứ. Vìsao ta mới chỉ vừa bước đến phủ Phượng, thế mà đã..." Bỗng dưng, hắn dừnglời, không nói thêm một câu nào nữa.
Bởi vì, hắn thấy được, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của nàng kiagiờ đã chuyển sang giận dữ.
"Phong Nhạc Thủy, ngươi nói thế là có ý gì?" Nàngbanh mặt hỏi. Ý hắn là nàng còn ác liệt hơn cả Phượng Tiểu Khuynh hay sao?"Ta đã có lòng tốt cứu ngươi trở về, thế mà ngươi chẳng những không thèm cámơn lấy một câu, lại còn đem ta ra so sánh với nàng ta nữa chứ..."
"Ta nói sai rồi." Hắn vội vàng xin lỗi, nở nụ cười,"Cám ơn tiểu thư đã cứu ta về. Nhưng mà... những người bịt mặt đó đâu cả rồi?"
"Á..." Nàng nhíu mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ,"Bị ta đuổi hết rồi."
"Bị ngươi đánh chạy hết ư?" Hắn kinh ngạc, cuối cùng,hắn nghiêm mặt lại, "Chỉ bằng một mình ngươi sao? Ngươi có mang nô bộctheo người không đấy? Nếu như bọn chúng là kẻ xấu thì biết làm sao? Ngươi chỉ làmột cô gái tay trói gà không chặt..."
"Ô dào ôi!" Nàng dùng bàn tay bé nhỏ của mình che miệnghắn lại, chớp chớp đôi mắt to tròn, "Ngươi là bệnh nhân, đừng có lải nhảimãi như vậy chứ."
Môi hắn bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng che lại. Hắn đành bất đắcdĩ nhìn vào đôi mắt đen huyền của nàng.
"Ngươi hãy nghe ta nói này!" Nàng nhìn vào đôi mắt đenláy của hắn, dịu giọng nói, "Từ ngày ngươi dời đi, ta không mang theo bấtkì một tên nô bộc nào. Nếu như ngươi thật sự không muốn trở về bên cạnh ta, ta đãtính, đời này nhất định phải chờ được ngươi."
Bỗng chốc, hắn trợn trừng mắt, không dám tin tưởng vào những gìmà mình vừa chính tai nghe thấy.
"Ta biết, khi xưa ta rất tùy hứng, bá đạo vô lý, là ngươiluôn bao dung ta, thế nhưng ta lại luôn bỏ qua hết thảy, luôn bắt nạt ngươi, đùabỡn ngươi..." Càng nói, Thượng Quan Tiểu Du càng thấy chột dạ. Nàng khôngngờ, lúc nàng chính miệng nói ra những lời này, lòng nàng lại trở nên thẹn thùngđến thế.
"Nhưng mà, ta chỉ chuyên chế với mình ngươi thôi, chỉ bắtnạt một mình ngươi thôi. Bởi vậy, ngươi không thể phủ nhận, chỉ có ngươi mới cóthể tiến vào mắt ta, tiến vào lòng ta... Đối với ta, ngươi đặc biệt hơn bất cứngười nào." Nàng cắn môi, khẽ nói ra nỗi lòng của mình.
Suy nghĩ mấy ngày nay, nàng đã phát hiện, thì ra, nàng đã yêuhắn, yêu từ rất lâu rồi.
Chỉ có điều, tình cảm của nàng vẫn còn chưa thông suốt, nàngkhông biết làm cách nào để nói chuyện yêu đương. Vì vậy, nàng chỉ biết dùng phươngthức ngốc nghếch của mình đi yêu hắn.
Nàng nghĩ rằng, khi nàng bắt nạt hắn, đùa bỡn hắn, thậm chí nhốthắn cả đời, nàng và hắn có thể ở bên nhau.
Thế nhưng sau đó, mọi thứ đều đã chứng minh, nàng đã sai rồi.
Hắn yêu nàng, thế mà nàngkhông có một phản ứng gì hết, lại còn lãng phí tình cảm của hắn, lãng phí sựbao dung của hắn.
Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng. Nếu vậy, giờ đây, liệu nàngcó còn kịp không?
Phong Nhạc Thủy bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ở bên môi mình,đặt tay mình lên đó, cùng nàng xoa xoa má mình, "Cuối cùng, ngươi cũng đãhiểu rõ tình cảm của mình rồi ư?" *Mình cũng thích những người đàn ông cónhững cử chỉ tình cảm thế này này ^^!*
Nàng gật đầu cái rụp, nhìn hắn với vẻ vô cùng đáng thương.
"Nhạc Thủy à, ta yêu ngươi, yêu nhiều vô cùng." Tìnhyêu của nàng là nhiệt tình, là điên dại. Vì vậy, nàng đã dùng đến phương pháp đặcbiệt để giữ hắn lại.
Hắn cười tươi, vươn tay ôm nàng vào lòng, để cho nàng dán sátvào lòng mình.
Con tim đang điên cuồng loạn nhịp kia, đó là lòng hắn, cũng chínhlà tình yêu của hắn, chỉ biết tăng tốc, biết thiêu đốt vì nàng.
"Ta nghe thấy tiếng tim ngươi đập." Hiếm khi nàng dịudàng tựa vào ngực hắn, im lặng như một chú mèo con, "Nó nói cho ta biết,ngươi yêu ta rất nhiều."
"Đây có phải những lời thật lòng của ngươi hay không?"Hắn tựa cằm mình lên đỉnh đầu nàng, khẽ khàng hỏi, "Ngươi nói thế, là vì yêuta, hay chỉ vì, ngươi luyến tiếc ta bị Phượng cô nương cướp đi?"
"Tại cả hai!" Nàng không lừa được người khác, đànhphải nói thật, "Ta nghĩ, ta không cam lòng nhìn ngươi bị Phượng TiểuKhuynh cướp đi, nhất định là vì, ta quá yêu ngươi."
Giọng nàng nghe có chút thẹn thùng, mang theo chút hương vị củangười thiếu nữ.
Con tim hắn như là được lời nói của nàng cứu rỗi, cái con tim vẫnbị nàng nhốt kia, chỉ trong phút chốc, nó đã thỏa mãn.
Nàng yêu hắn, chứ không phải là không cam lòng nên mới muốn hắnở bên.
"Nhạc Thủy." Nàng ngước mắt, nhìn vào khuôn mặt cựckỳ tuấn tú của hắn, lần đầu tiên, nàng nói ra lời nói với giọng điệu ôn nhu đếnvậy: "Ngươi có thể đừng đến phủ Phượng nữa được không? Sau đó, cả đời này,ngươi hãy ở lại bên cạnh ta, ký vào khế ước..."
Dứt lời, nàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy.
Đột nhiên, mặt hắn biến sắc. Theo như ý nàng, hắn lại phải ủythân làm nô hay sao?
"Ta sẽ không ký." Hắn khẽ đẩy nàng ra, nhìn nàng bằngđôi mắt kiên định.
"Vì sao?" Nàng nhíu máy, thái độ xoay phắt 180 độ,"Ta yêu ngươi, cho nên, ngươi phải là của ta!"
"Ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, thế mà ngươi lại muốnta trở lại làm nô ư?" Hắn tức giận trả lời. "Trong mắt ngươi, ta vĩnhviễn chỉ là một tên nam nô thôi sao? Ngươi không thể coi ta là một người đàn ôngđích thực được à?"
Hắn muốn mối quan hệ của hai người trở nên ngang hàng, chứ khôngphải là, nàng vĩnh viễn cao ngạo ở trên nhìn xuống hắn. Hắn chỉ có thể tạm thờinhân nhượng nàng, vì mục đích toàn cục.
Dù cho hắn yêu nàng nhiều lắm, có thể liều lĩnh hết thảy. Thếnhưng, hắn vẫn còn một chút hoài nghi.
Đối với nàng, hắn là một người đàn ông, hay chỉ là một gã namnô?
Hay là, mối quan hệ của hắn và nàng, chỉ có thể mãi mãi vụngtrộm thâu hoan sau lưng người khác, mà không thể đứng đắn công khai, thừa nhậnbọn họ là một đôi?
"Ta coi ngươi là một người đàn ông mà!" Nàng sợ mộtngày nào đó hắn lại rời phủ, rời bỏ nàng. Lúc ấy, nàng biết làm sao? Đương nhiên,nàng muốn hắn ký tờ khế ước bán thân. Chỉ khi đó, nàng mới có thể đảm bảo, hắnvĩnh viễn là người của nàng, "Ta muốn ngươi trở thành người của ta, sẽ khôngcòn cơ hội bị Phượng Tiểu Khuynh cướp đi lần nào nữa."
"Có đôi khi, ta thật sự đã nghĩ, ngươi yêu ta, chỉ bởi ngươimuốn đấu nhau với Phượng cô nương..." Hắn vĩnh viễn chỉ mãi là một thứ lợithế trong tay nàng sao?
"Ta không..."
"Để cho ta trở về phủ Phượng đi." Hắn đột nhiên tứclên, muốn xuống giường.
"Không được, ta không cho ngươi đi!" Nàng tức giận đổngười hắn xuống giường, trong mắt nàng ngập tràn lửa giận, "Ngươi đã trở lạiphủ Thượng Quan, ta sẽ không cho ngươi bước chân đi nữa!"
"Ngươi biết là, ngươi không ngăn được ta!" Lần đầutiên, hắn rống giận với nàng.
Nàng cắn răng, bật người khỏi giường. Tiếp đó, nàng chạy vộira khỏi cửa phòng, dùng sức khóa cánh cửa lại.
"Mau mau lấy khóa đến đây." Cùng lúc đó, nàng hô lớngọi người tới giúp.
Nàng đã từng thề, dù có dùng hết mọi phương pháp, nàng cũng phảigiữ hắn bằng được!
Đáng chết! Sớm biết thế này, nàng đã đánh gãy chân hắn...
Phong Nhạc Thủy không bao giờ có thể nghĩ được, rằng, tâm ý ThượngQuan Tiểu Du lại kiên định đến vậy.
Nàng nhốt hắn ở trong căn phòng này. Ngoại trừ lúc đưa cơm, đưathuốc ra, lúc nào cửa gỗ cũng đóng chặt.
Hắn tức chết mất thôi!
Nàng đúng thật là đã coi hắn như một gã nam nô mà nuôi dưỡng,không cho phép hắn rời đi khỏi phòng nửa bước, cũng càng không cho phép hắn trởlại bên người Phượng Tiểu Khuynh.
Thật ra, tim hắn đã vương trên người nàng. Nói muốn đi, nào códễ dàng cơ chứ?
Vì thế, hắn chỉ có thể lựa chọn nơi gần nàng nhất ----------chính là phủ Phượng.
Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, có thể nghe được giọngnói của nàng, tâm nguyện nhỏ nhoi của hắn cũng đã được thỏa mãn.
Nói rằng: Muốn đến phủ Phượng, kì thực, đó chỉ là lòng tự tôncủa hắn đang quấy phá mà thôi.
Ở tận đáy lòng, hắn có một hy vọng nhỏ nhoi, đó là hy vọng nàngđối xử với hắn như một người đàn ông đích thực, chứ không phải, chỉ là một tênnô bộc bình thường, chỉ biết khúm núm xét nét.
Vì vậy, hắn vội vã muốn có được tự do. Ở bầu trời tự do ấy, hắncó thể bảo vệ ngược lại cho nàng, chứ không phải, nàng cữ vẫn mãi là chúa tể củasinh mệnh hắn.
Hắn nhớ Phượng Tiểu Khuynh từng nói, chẳng lẽ hắn có thể cam tâmchịu đựng tình trạng như thế, sau đó trơ mắt nhìn nàng lập gia đình, làm vợ người,mà chú rể lại không phải hắn sao?
Không! Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, hắn như là bị bóp cổ, khôngthể thở nổi, thậm chí, hắn còn muốn giết chết bất kì tên đàn ông nào có được nàngkia.
Vì ghen tị, huyết mạch toàn thân hắn nghịch lưu.
Để đánh vỡ cái cục diện bế tắc ấy, hắn dũng cảm bước đi.
Nếu hắn không đi, hắn nghĩ, hắn sẽ mãi vẫn chỉ là một con búpbê vải biết nghe lời, chỉ có thể nghe lệnh, bị bắt cưới cái người con gái mà hắnkhông yêu.
Sự thật đã chứng minh được, nàng cũng yêu hắn. Chỉ có điều, thỉnhthoảng, nàng lại khiến lòng hắn chua sót.
Rốt cuộc thì, đối với nàng, hắn là thứ gì?
Phong Nhạc Thủy nhìn vào cánh cửa gỗ giờ đang khép chặt kia,không nói được một câu.
Ở bên ngoài, tiếng mở cửa truyền đến.
Đây là thời gian cố định mà Thượng Quan Tiểu Du đưa cơm, đưathuốc cho hắn.
Hắn bực mình, xoay người lại. Hắn không muốn nhìn thấy nụ cườibồi tội kia của nàng, bởi, hắn sợ chính mình sẽ mềm lòng.
"Nhạc Thủy ca ca." Thượng Quan Tiểu Du ngọt giọng nói.Hai tay nàng đang bê một hộp thức ăn, cùng với một chén thuốc, hoàn toàn khôngcần nhờ đến người khác bưng thay, "Uống thuốc nào, đã đến giờ rồi!"
Nàng muốn nịnh bợ hắn nhiều một chút. Bởi vì nàng hiểu rất rõrằng, lần này, thực sự nàng đã làm quá phận.
Thế nhưng, nếu không sử dụng phương pháp ấy, nếu hắn cứ nhất địnhmuốn bước đi trước mặt mình, đến lúc đó, muốn bắt hắn về cũng thật khó khăn.
Phong Nhạc Thủy ngồi ở trước bàn, một câu cũng không thèm nói.
"Nhạc Thủy ca ca, đừng giận nữa mà!" Nàng cười tươi,đặt chiếc khay lên bàn, đi đến trước mặt hắn, "Ta chỉ luyến tiếc ngươi rờiđi ta, thế cho nên, ta đành phải nhốt ngươi lại, cho ngươi bình tâm suy nghĩ vàingày..."
Xem ra, hắn thực tức chết rồi.
Bình thường, hắn đều gọi nàng là "Tiểu thư", nhưng mấyngày nay, hắn đều gọi thẳng nàng cả tên lẫn họ. Chỉ cần thoáng nghĩ là đã biết,hắn đã tức giận đến mức độ nào.
"Đừng như thế nữa mà!" Nàng làm nũng với hắn, lấy bàntay nhỏ bé của mình lay nhẹ ống tay áo hắn, "Trước tiên, ngươi hãy nguôigiận, ta đút thuốc cho ngươi."
Nàng không cho hắn mở miệng mắng chửi người, vì vậy, nàng xoayngười bưng chén thuốc nóng hầm hập kia lại, cũng thật tri kỷ thổi nguội chénthuốc ấy.
"Đây là chén thuốc ta nhờ tứ tỷ khai cho ngươi, nghe nói,có thể thanh ứ thông huyết." Nói thật ra thì, nàng rất sợ cú đánh kia củanàng làm hỏng đầu hắn.
"Hừ!" Hắn xoay mặt đi, không nhận lòng tốt của nàng.
"Đừng thế nữa mà! Uống thuốc xong, ta lại đút thức ăn chongươi, có được không?" Hiếm khi nàng mềm mại như một chú mèo con, trấn ancon sư tử lớn trước mặt.
Nàng không ngờ, hắn tức giận đứng phắt dậy, đúng là rất có khuôncó dạng, có đôi khi, thật sự đã dọa chết nàng.
Chỉ có điều, nàng biết chắc hắn đã yêu nàng, thế nên, nàng luônthấy đó chỉ là những hành động cáu kỉnh của hắn, một lát nữa thôi, kiểu gì cũngbị nàng thu phục.
Biết rõ hắn yêu thảm nàng, nàng lại làm nũng với hắn, "Làmơn đi mà! Nếu không, uống một ngụm thôi nhé?" Nàng chu đôi môi hồng nhuậnbé xinh của mình lên, dịu giọng nói.
Tất cả những sự kiên trì của hắn đều bị sự giảo hoạt của nàngphá tan hết thảy, hầu như chẳng còn sót lại chút nào, hắn chưa bao giờ thật sựtrách tội nàng cả.
Đối với việc bị trúng độc dược của nàng, đời này, cũng chỉ biếtlà khó giải...
Cuối cùng, hắn vẫn uống một ngụm thuốc, tại khóe mắt, hắn thấyđược khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang cười rất tươi.
Haiz! Nàng có thể đừng dễ dàng khiến hắn động tâm như thế khôngđây!
Khi hắn uống những ngụm tiếp theo, cánh môi đỏ bừng của nàng lạicàng cười tươi hơn.
Xem ra, hắn chỉ có uy phong bề ngoài thôi, còn bên trong, hắnvẫn nghe lời nàng.
Nhìn vào sườn mặt bên trái của hắn, không hiểu sao, có một thứtình cảm không tên cứ nhen lên trong lòng của nàng.
Mấy ngày nay, nàng ở bên hắn, săn sóc hắn. Lúc này, nàng mớiphát hiện ra, bất cứ hành động, cử chỉ nào của hắn cũng đều mang theo lo lắng,suy nghĩ cho nàng. Ngay cả lúc hắn banh mặt tức giận, trong đôi mắt hắn nhìn nàngkia, vẫn còn có sự ôn nhu sủng nịch.
Nàng muốn hắn, nhất định phải có được hắn! Đời này, ngoài hắnra, nàng không cần bất cứ một người nào khác. Lòng của nàng có thể nói cho nàngbiết điều đó.
Khi Phong Nhạc Thủy uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nàng mới cảmthấy mĩ mãn cầm lại chén thuốc. Vào lúc nàng đang chuẩn bị đặt nó lên bàn, cửaphòng đột nhiên bị mở ra.
"Bát cônương, không hay rồi!" Kẻ chạy vào là người tỳ nữ luôn hầu hạ ở bên ngườinàng, "Đại cô nương dẫn Phượng cô nương đi vào trong phủ, họ đang đi về hướngnày."
Vừa nghe thấyvậy, nụ cười trên mặt Thượng Quan Tiểu Du chợt tắt ngấm.
"Ngăn bọnhọ lại!" Đáng chết, giờ này Phượng Tiểu Khuynh đến xem cái khỉ gì.
"Không kịpđâu." Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
★ ☆ ★ ☆ ★
Dời ánh nhìnvề phía cửa, Thượng Quan Tiểu Du nhìn thấy đại tỷ và Phượng Tiểu Khuynh cùng mộtđám người hầu đang xuất hiện trước cửa phòng nàng.
"Ố ồ. .." Phượng Tiểu Khuynh bày ra bộ mặt kinh ngạc, "Không ngờ, đúng thậtlà Nhạc Thủy ca ca đang ở trong phủ Thượng Quan."
"Saongươi biết hắn đang ở đây?" Thượng Quan Tiểu Du giận dữ hỏi.
“Nghe này bátcô nương, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp phải ma đấy." Phượng Tiểu Khuynhthở dài một hơi, "Tuy thủ đoạn của ngươi không quang minh chính đại týnào, nhưng nếu không phải vừa khéo có người qua đường nhìn thấy mấy tên to conkhiêng Nhạc Thủy ca ca vào phủ Thượng Quan, ta sẽ vẫn nghĩ là hắn đang mất tíchcơ đấy." Nàng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tiểu Du, giọng điệu nghe bìnhthản như đang thuật lại một câu chuyện vậy.
Bị Phượng TiểuKhuynh nhìn chằm chằm, Thượng Quan Tiểu du trở nên quẫn bách, như thể nàng đangbị địch nhân nhìn thấu hết thảy.
"Ngươinói cái gì, ta nghe không hiểu." Lúc này, giả ngu mới là kế sách tốt nhất,"Ta gặp Nhạc Thủy ca ca bị đánh lén, nên mới cứu hắn về lại trong phủ.Nhưng còn ngươi, ngày thường chắc kết thù chuốc oán nhiều lắm, thế cho nên, NhạcThủy ca ca mới phải chịu vết thương như vậy."
"Đã là kẻtrộm lại muốn la làng?" Phượng Tiểu Khuynh phì cười, "Ngươi đã muachuộc người hầu ở cửa hàng, vạch ra tất cả trận đánh lén này."
Vừa nghe thấyvậy, Phong Nhạc Thủy chuyển ngay ánh nhìn lên người Thượng Quan Tiểu Du,"Có đúng thế không?"
"Đừng cóchối nữa, bọn chúng đều khai nhận cả rồi." Phượng Tiểu Khuynh chỉ về phíasau mình.
Ba gã to conđồng lõa với nàng lúc trước giờ đang cúi rạp đầu, đi vào cửa mà không dám ngẩngđầu lên.
"Bát cônương, chúng tôi không cố ý đâu, chúng tôi chỉ. . ."
"Câm miệng!"Phản đồ! Thượng Quan Tiểu Du trừng mắt bọn họ. Chẳng phải nàng đã dặn, kẻ nào đểlộ chuyện này ra, nàng sẽ vặt đầu kẻ đó xuống cho gà ăn hay sao, bọn họ to ganthật!
"Bát cônương, ngươi nhẫn tâm thật đấy. Ngay cả người ngươi yêu nhất - Nhạc Thủy ca ca- ngươi cũng dám tổn thương." Phượng Tiểu Khuynh làm bộ vô cùng chấn kinh,vỗ về ngực mình, "Nếu không phải ta quá thông minh lanh lợi, biết sự mấttích của Nhạc Thủy ca ca nhất định sẽ liên quan tới ngươi, chỉ sợ nếu sau đâyNhạc Thủy ca ca không nghe lời, ngươi sẽ phân thây hắn ra, đúng haykhông?"
Giờ này, ThượngQuan Tiểu Du đã đỏ bừng cả mặt. Nàng không thể ngờ được, chuyện nàng đã làm sẽ bị bại lộ.
Thật ra, nàngkhông sợ sự thật ấy bị vạch trần, bởi trên đời này, làm gì có cái gọi là bí mật.
Nhưng, điềunàng sợ là hắn!
Hắn sẽ coinàng ra sao đây?
"Nhạc Thủy,ngươi hãy nghe ta nói, bởi vì ta thật sự muốn giữ ngươi lại. . ." ThượngQuan Tiểu Du bước đến trước mặt hắn, kéo lấy ống tay áo hắn, buồn giọng nói.
"Thế chonên, ngươi thà dùng phương pháp ấy tổn thương ta, nhốt ta lại hay sao?" Hắnbanh mặt, lạnh lùng tột độ.
"Takhông còn cách nào khác mà!" Thượng Quan Tiểu Du cắn môi dưới, nước mắt đãsớm hoen mi, "Ta đã khuyên can hết lời mà ngươi vẫn không chịu ở lại,thành ra ta. . . ta chỉ muốn. . ."
"ThượngQuan Tiểu Du, đùa nghịch thế cũng đủ rồi đấy." Hắn văng bàn tay nhỏ bé củanàng ra, nói với loại giọng điệu lạnh như băng không hề mang chút cảm xúc.
"Đừngđi, ta xin ngươi đấy. . ." Thượng Quan Tiểu Du lại kéo ống tay áo hắn mộtlần nữa, tiếp tục cầu xin hắn.
Lúc này, hắnkhông chút mềm lòng, vẫn tiếp tục văng tay nàng ra như trước, rồi đi ngang quanàng.
"Ta cầuxin ngươi mà!" Đứng ở sau lưng hắn, Thượng Quan Tiểu Du hô to, "Ta đãcầu xin ngươi, không cần đến sĩ diện, không cần đến tự tôn, ngươi vẫn cứ khôngchịu trở về hay sao? Ta yêu ngươi mà! Thế cho nên, ta mới muốn ngươi quay trở lại!Ngươi có nghe thấy không? Phong Nhạc Thủy. . ."
Như thể dùnghết sức lực toàn thân, nàng hô to lên, vang vọng cả một căn nhà nhỏ.
Ấy thế mà,đáp lại nàng lại chỉ là một bầu không khí tĩnh mịch.
Hắn không trảlời nàng, chỉ nói với Phượng Tiểu Khuynh: "Đi thôi!"
Cuối cùng, hắnvẫn muốn rời đi. . . Thân thể Thượng Quan Tiểu Du lúc này như là quả bóng xìhơi, mất hết sức lực. Tựa như một con búp bê vải, nàng nhũn người, ngã ngồi xuốngđất.
"Đừng đimà. . . Ta thật sự cầu xin ngươi đấy. . ." Lệ, vì hắn mà hoen ướt đôi mi,chảy dài trên má, "Ta đã sai rồi, là ta không đúng, chỉ xin ngươi hãy quaytrở về. . ."
Hắn cũng chẳngquay đầu lại. Hai tai hắn như thể bị che, ngay cả tim hắn cũng đã khép lại.
"Hu huhu. . ." Nhìn thấy bóng dáng hắn đang ngày một xa dần, rốt cục, ThượngQuan Tiểu Du òa khóc lên, chẳng còn để ý hình tượng gì nữa cả.
Bởi vì nàngbiết, lần này, hắn đã thật sự quyết tâm, một đi không trở lại.
Thế là nàngđã mất hắn rồi sao?