Lúc Phong Nhạc Thủy mở mắt ra lần nữa, chân tay hắn đã bị trói chặt không cách nào nhúc nhích.
Chuyển động gương mặt tuấn tú của mình, vọng vào mắt hắnlà khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lúc này, nàng đang mím môinhìn hắn đầy quật cường.
Hai tay hắn đều bị tách ra buộc vào hai bên cột ở phía đầu giường, hai chân hắn cũng vậy, bị tách ra buộc vào hai chiếccột ở phía cuối giường, cả người hắn nằm như hình chữ đại.
"Tiểu thư. . ." Hắn nhíu mày, cảm thấy đầu óc vẫn hơi choáng váng, "Ngươi dùng ám khí với ta."
"Nếu không như thế, liệu ngươi có ngoan ngoãn nghe lời ta nói hay không?" Thượng Quan Tiểu Du tới gần hắn, nhìn hắn từ đầutới chân, "Nếu không bỏ thuốc mê, liệu ngươi có nhìn thẳng vàota như lúc này không?" Nàng nói một cách lạnh lùng, rồi lạinhìn hắn - giờ đang không cách nào cựa quậy.
Nếu như, nàng không tự mình đến phủ Phượng, chỉ sợ, hắnsẽ không bao giờ đối mặt với nàng thêm một lần nào nữa, kiểugì hắn cũng phải bức nàng đến tận đường cùng, sử dụng thủđoạn ti bỉ nhất mới được.
"Tiểu thư, vì sao ngươi muốn làm như vậy?" Hắn không có cách nào tức giận với nàng, chỉ có thể hỏi câu mềm mỏng, vì saolại sử dụng loại thủ đoạn giang hồ này.
Nàng trầm mặc, không có cách nào trả lời hắn.
Vì sao ư? Nàng cũng rất muốn hỏi chình mình câu hỏi này đây.
Kể từ ngày hắn rời đi nàng, dường như cả người nàng ngàynào cũng không được yên, chỉ cần hơi chút rảnh rỗi, những kíức về hắn cứ ùn ùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-than-mat/208172/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.