"Ngươi thật sự phải đi sao?" Thượng Quan Tiểu Du cắn môi, nhìnPhong Nhạc Thủy, sắc mặt nàng lúc này trông khó coi cực kỳ.
Hắn không trả lời, cũng chẳng thèm quay đầu lại, vẫn cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Thấy hắn mím môi, không hề đổi sắc mặt, lại càng không chịu mở miệng, coi nàng như không khí.
Động tác này của hắn đã chọc giận đến nàng. Nàng bước đến túm lấy tay hắn.
"Phong Nhạc Thủy, ngươi trả lời ta đi chứ!" Nàng tức đến đỏbừng cả hốc mắt, hô hắn mà gần như là đang rống lên.
"Ta muốn đi." Nếu như không đi, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời được nàng cả.
Mà nàng, cũng sẽ vĩnh viễn không thấy được sự tồn tại của hắn.
Nếu ở lại trong phủ, ai dám chắc đại cô nương sẽ không bắtbuộc hắn, ép hắn thành thân với một người con gái mà hắnkhông thương.
Rời đi, là sự lựa chọn tốt đối với hắn.
Ít nhất sau này, hắn cũng không phải tận mắt nhìn thấynàng gả cho một người đàn ông khác, lòng hắn cũng sẽ khôngchịu thương tổn thêm một lần.
"Vì sao phải đi?" Nàng hờn giận níu ống tay áo hắn. Lầnđầu tiên, khuôn mặt nhỏ nhắn kia giăng đầy nỗi kinh hoảng vàthất thố.
"Phủ Thượng Quan đã không cần đến sự tồn tại của ta." Tuyrằng hắn cũng đã thấy biểu tình vô thố ấy của nàng, nhưnglòng hắn vẫn quyết tâm, vung ra cánh tay bé nhỏ của nàng.
"Ngươi như là người nhà của chúng ta, nơi đây chính là nhàcủa ngươi mà." Nàng thoáng thu lại biểu tình bá đạo thườngngày, giọng nói bỗng chốc mềm xuống, "Huống chi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nuoc-than-mat/208171/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.