Nhậm Sinh quả thực thích mấy bộ y phục xinh đẹp mà Thẩm Thu Thạch chọn cho mình, cậu thấy nó đẹp hơn nhiều so với mấy bộ tây trang màu chỉ có vài màu đơn điệu, đặc biệt là mấy bộ quần áo mặc ở nhà có tạo hình động vật, lại khiến cậu càng thích hơn.
Lúc trước Nhậm Sinh cứ luôn nghĩ, giá như mình không phải là một củ nhân sâm tinh mà là hổ tinh hay báo tinh vân vân thì tốt biết mấy, lúc trước ở Tu Chân Giới có một con hổ tinh, tu luyện mới mười ngàn năm đã xưng bá một cõi yêu tinh giới, đánh đâu thắng đó cơ hồ là thiên hạ vô địch. Còn cậu? Nhân sâm mười ngàn năm bộ dạng chỉ cỡ một đứa bé xíu xiu.
Lúc sư phụ phi thăng thì cậu cũng đã mấy vạn tuổi, nhưng cơ thể chỉ cao tới đầu gối sư phụ, đặt ở thế giới nhân loại phỏng chừng chỉ tương đương một đứa bé mới cai sữa, thiệt là còn bi kịch nào bằng…
Đáng tiếc, cậu vĩnh viễn cũng không thay đổi được chủng tộc của mình, cho nên…
Mặc vào quấn áo bộ con hổ, sờ sờ lớp vải mô phỏng bên ngoài, Nhậm Sinh vẻ mặt đắc ý dào dạt ngắm mình trong gương, còn không quên lắc lắc cái mông để cho cái đuôi cảm ứng sau lưng làm ra các loại động tác tương ứng nữa. Bộ dáng của mình bây giờ nhìn chẳng khác gì một con hổ tinh, uy
phong lẫm lẫm!!
Nhậm Sinh lắc lư cái đuôi, xoay người đi xem mấy bộ quần áo khác.
Thẩm Thu Thạch nhìn một màn này, cảm giác trái tim mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nguoi-deu-la-bao/137406/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.