Lúc Nhậm Sinh giải quyết sạch sẽ hết năm mươi suất cơm dinh dưỡng mà quản gia đưa đến, Triệu Bằng mới có sức lồm cồm bò dậy. 
Sau tai nạn mất đi dị năng lần đó, cơ thể ông liền nhanh chóng lão hoá đi, biến thành một lão nhân tuổi xế chiều, nhưng hiện tại nếp nhăn trên mặt chẳng những biến mất, mái tóc cũng trở lại màu đen, quả thực chẳng khác gì phản lão hoàn đồng. 
Thẩm Thu Thạch nhìn chồng của mình, ánh mắt liền đỏ. Lúc trước bà và Triệu Bằng bởi vì yêu nhau mới kết hôn, sau khi kết hôn tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt, nhưng sau Triệu Bằng bị thương, bà chỉ có thể nhìn chồng mình dần dần già đi… 
Dù cho Triệu Bằng có biến thành một ông cụ, bà cũng sẽ không ghét bỏ, nhưng chỉ cần nghĩ đến người mình yêu sắp rời đi mãi mãi, trái tim liền cảm thấy buồn bã khó chịu… Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chồng mình đã khôi phục lại bộ dáng trung niên, bọn họ rốt cuộc có thể sống với nhau đến bạch đầu giai lão. 
Triệu Bằng cùng Thẩm Thu Thạch lẫn nhau chăm chú nhìn đối phương, một lát sau Triệu Bằng mới nói “Anh khoẻ rồi, về sau sẽ luôn ở cạnh em.” Thẩm Thu Thạch đột nhiên oà khóc. 
Nhậm Sinh khó hiểu đưa mắt nhìn Thẩm Thu Thạch một cái. Triệu Bằng bởi vì ăn dược nên rất 
đau, có khóc chút cũng bình thường, nhưng Thẩm Thu Thạch đang yên lành tại sao lại khóc? 
Đương nhiên, mấy cái này đều không liên quan gì đến cậu. Sực nhớ ra cái gì, Nhậm Sinh đột ngột đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nguoi-deu-la-bao/137405/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.