Mặt trăng tròn e ấp sau tầng mây, cơn kích tình qua đi sắc mặt Mộ Ngạn Dương tràn đầy hạnh phúc ôm chặt người con gái anh yêu, đôi môi tình tứ rơi trên mặt rồi tới cổ Quan Thư Ân.
Đáng lẽ trong khung cảnh ngọt ngào này Quan Thư Ân phải phối hợp theo, nhưng không cô cực kỳ khó chịu, thẳng tay đẩy Mộ Ngạn Dương trên người ra, gắt gỏng nói:
"Phiền chết đi được, anh không thấy mệt à? Để yên cho em ngủ."
Cô nghĩ đêm qua chắc hẳn mình trúng tà rồi, mới để Mộ Ngạn Dương quyến rũ, điên cuồng chiều ý anh ta dòng dã suốt mấy tiếng.
Ai nói làm chuyện đó rất flying high, lừa đảo tất cả chỉ là lừa đảo. Cơ thể rã rời đau nhức khiến cô không muốn gần gũi anh thêm một giây phút nào cả.
Cảm giác trống trải bủa vây, Mộ Ngạn Dương bị hiện thực khốc liệt làm cho khựng lại mất vài giây, là do anh làm chưa đủ tốt hay sao? Nên cô mới đối với anh lạnh nhạt như cũ?
Mộ Ngạn Dương xụ mặt ấm ức, dáng vẻ giống như đứa trẻ bị mẹ ghẻ lạnh nhào đến ôm cầu tình thương.
"Ân chúng ta kết hôn nhé!"
Quan Thư Ân hít vào một hơi lạnh, phải biết ở những nơi thiếu thốn cơ sở vật chất như thế này cô rất khó thích ứng, nằm mãi mới có chút cảm giác buồn ngủ, vậy mà chưa gì đã bị anh phá hỏng.
Bực bội quá cô túm hết chăn bọc vào người ngồi dậy, không quan tâm đến cảm nhận của Mộ Ngạn Dương nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/3322329/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.