Ngày hôm sau Quan Thư Ân đầu bù tóc rối thức dậy, hai tay hai chân dang rộng vươn vai, bỗng nhiên từ đâu đó truyền tới tiếng hét đau đớn, cô kinh sợ ngồi bật dậy lật chăn lên kiểm tra.
Phát hiện Mộ Ngạn Dương trong trạng thái rất không tốt, trên má trên cổ đều có vết cào kéo dài hàng gang, cô cái gì cũng tỏ ra không biết khẽ hỏi:
"Anh Ngạn Dương sao lại ở đây? Còn nữa mặt anh...?
Mộ Ngạn Dương đêm qua có vẻ ngủ không ngon giấc, tinh thần không được tốt, gương mặt phờ phạc dịch người ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt oán phụ nhìn kẻ đầu sỏ vô tâm:
"Em còn hỏi sao? Hung thủ là em đấy."
"Là em?" Quan Thư Ân mơ hồ chỉ tay vào mặt mình: "Không phải chứ? Sao em không nhớ cái gì cả?"
Mộ Ngạn Dương ấm ức mà không thể buộc bạch, nghiệp này do anh gieo còn trách ai được nữa, chỉ là anh có phần thắc mắc lần uống trước đó cô ngoan ngoãn lắm mà, sao lần này lại giống như con hổ chưa được thuần phục vậy?
Khắp người đều là gai nhọn vươn móng vuốt hành hạ anh suốt cả một đêm, số lần bị đạp khỏi giường không đếm xuể, mình mẩy đến giờ vẫn ê ẩm đau nhức.
Mộ Ngạn Dương im lặng một lúc lâu, rồi lặng lẽ thở dài: "Thôi bỏ đi, lần sau không cho phép em uống rượu nữa."
Quan Thư Ân định mở miệng chọc anh thêm vài câu nữa, đùng một cái cơ thể bổ nhào vào lồng ngực rắn chắc, hai tay Mộ Ngạn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-nay-khong-de-cau-mo-ngan-duong-anh-doi-day/3319998/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.