Chuyện Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc và con trai Charles mất tích do Hozia công ty dược phẩm Tu Chính tại đó giải quyết. Thị trưởng mới nhanh chóng được điều tới.
Phó cảnh sát trưởng đồn cảnh sát thị trấn, cũng chính là người bắt nhóm Bùi Chí Vũ bỏ tù cũng biến mất không thấy đâu.
Sau khi Hoa đỏ gốc bị trả về thế giới ngược, Hoa đỏ trong thị trấn dần dần khô héo, khiến dân trong trấn vô cùng hoang mang. Bọn họ không muốn trở lại ngày tháng nghèo khổ, hằng năm chỉ có thể phó thác cho trời trước đây.
Bọn họ không tìm được Marion và Charles, bèn đi tìm Văn Nhân Du.
Phía trước lữ quán Tiểu Điểu chật ních dân thị trấn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Văn Nhân Du vẫn mang chút sợ hãi.
Đám người không quên lúc Hoa đỏ vừa trồng thành công, bọn họ vì tranh cướp số lượng hạt giống mà đánh nhau, kết quả Văn Nhân Du nổ súng bắn chết mấy người, mỉm cười uy hiếp bọn họ không được làm phiền anh kiếm tiền, nếu không sẽ không chỉ là chuyện chết vài người.
Lúc đó thị trấn rất hẻo lánh, ngay cả internet cũng không phổ biến, chỉ cần có sự giúp đỡ của Thị trưởng và đồn cảnh sát, chuyện vài người đi đời nhà ma rất dễ ém xuống .
Muốn bán Hoa đỏ bắt buộc phải dựa vào Văn Nhân Du. Tiền sau khi mỗi người bán hoa đều bị anh rút đi rất nhiều, điều này khiến dân thị trấn vừa yêu vừa hận Văn Nhân Du.
Yêu thích anh vì có thể bán Hoa đỏ với giá cao nhất, hận anh là vì anh lấy tiền trong túi bọn họ.
Bây giờ không có Hoa đỏ, ngày tháng sau này của họ phải làm sao? Văn Nhân Du bòn rút nhiều tiền của họ như vậy, nhất định phải đưa ra lời giải thích!
Bọn họ quên bẵng chuyện Văn Nhân Du đã tự xuất tiền sửa đường dẫn đến thị trấn giao thông yếu kém này. Marion phát hiện Hoa đỏ, Văn Nhân Du trao cho Hoa đỏ giá trị thương nghiệp, cũng là người khiến thị trấn này trở nên giàu có.
Thế nhưng dân trong trấn lại vứt chuyện này ra sau gáy, bọn họ chỉ quan tâm Văn Nhân Du còn có thể cung cấp cách kiếm tiền cho họ hay không.
“Văn Nhân Du, anh là người hợp tác với Marion, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Anh tưởng chúng tôi chỉ biết trồng Hoa đỏ chứ không biết làm gì à? Hiện giờ Marion không còn, anh muốn mặc kệ chuyện này sao?! Anh mặc kệ cũng được, nhưng anh phải cút khỏi thị trấn này!”
“Anh là đồ ngoại lai mang đến tai họa!”
Lúc này dân thị trấn bao vây trước lữ quán của Văn Nhân Du, ồn ào nhốn nháo.
Văn Nhân Du bấm tay tính ngày, anh đã ở thị trấn này hơn mười năm. Anh biết nơi này vẫn luôn bài ngoại, chưa boa giờ xem nơi này là địa điểm cư trú thích hợp.
Anh xoay người.
Mọi người nhìn Văn Nhân Du bước vào phòng quản lý, lấy súng lục trang bị ống giảm thanh bên ngoài, chầm chậm kéo chốt.
Một tiếng “cạch” nhẹ nhàng.
Người khơi mào gây sự thoáng sợ hãi, nhưng dưới sự phẫn nộ của đám đông, anh ta nhanh chóng lấy lại can đảm.
Anh ta lớn giọng nói: “Anh đừng hòng giết người lung tung. Bây giờ không như trước đây, anh làm chuyện như vậy sẽ bị tống vào tù!”
“Suỵt ——” Văn Nhân Du giơ tay đặt miệng súng ngay mép miệng: “Tốt nhất các người yên lặng một chút, khách của tôi vừa mới ngủ, nếu bọn họ bị đánh thức sẽ rất tức giận.”
“Khách?”
“Đừng mượn cớ lung tung, không cần giả vờ nữa, chúng tôi nhìn thấy Hoa đỏ trong vườn nhà anh vẫn sống bình thường, tại sao của chúng tôi lại xảy ra chuyện?”
Văn Nhân Du không muốn trả lời. Anh nhớ đến Hoa đỏ tươi tốt trong nhà mình, không khỏi lên cơn nghẹt thở .
Dân thị trấn ngày càng ồn ào.
Cửa nhà hai bên lữ quán đột nhiên mở ra: “Làm gì đó, làm gì đó, đám các người muốn gì hả?”
Từng người chơi trong lữ quán Tiểu Điểu bước ra ngoài, nhân số rất nhiều, không giống số lượng mà lữ quán nho nhỏ này có thể chứa được.
Dưới sự cho phép của Đen to con và Trắng bé nhỏ, các căn phòng tại lữ quán Tiểu Điểu đã cải tạo thành cánh cửa có thể nối thẳng với thế giới ngược, chỉ có nhóm người chơi và đám người Hozia có thể đi vào.
Người chơi đang cải tạo môi trường thế giới ngược, san lấp đất chỗ bọn họ đánh bom, lại còn xây cung điện cho Đen to con, mệt gần chết.
Đi về từ thế giới ngược, vốn định ngủ cho đã, kết quả lại nghe bên ngoài ầm ĩ giống như hiện trường bắn tên lửa.
Người chơi hầm hầm đi ra.
Dân thị trấn vừa thấy du khách của đoàn du lịch phương Đông, bọn họ không sợ chút nào.
So với những du khách khác, du khách đoàn du lịch này khá khách sáo với dân thị trấn, chỉ ước mỗi ngày đưa tiền cho họ, dù bọn họ bày thái độ gì cũng không tức giận.
Đám người vẫn ồn ào như cũ, muốn đòi lại công bằng.
Người chơi nghe hiểu đại khái lý do bọn họ ầm ĩ, im lặng nhìn chòng chọc đám người này hồi lâu. Loại người không hiểu lý lẽ, vừa lười vừa tham như thế, có khi nào biến thành Marion thứ hai không?
Lỡ như lại biến thành nhân tố tận thế… Chi bằng bây giờ tiêu diệt cả lũ, cắt đứt hậu hoạn.
Vừa nghĩ tới Đen to con và Trắng bé nhỏ mới là người bản xứ, đám loài người này chỉ là sâu mọt ký sinh tại thế giới tận thế này, người chơi giận sôi máu.
Bọn họ càng nhìn càng thấy ghét, càng nhìn dân thị trấn càng thấy hành vi nịnh nọt nhằm lấy tình báo của họ trước đây thật buồn cười.
Dân thị trấn nhận ra ánh mắt mỗi người chơi ẩn chứa sát khí, không phải ánh mắt uy hiếp như Văn Nhân Du, mà là xem bọn họ như khối u ác tính của thế giới này, căn bản không coi bọn họ là người.
… Thật đáng sợ.
Không đợi người chơi ra tay, dân thị trấn vùn vụt tản ra như chim muông .
Người chơi chẳng còn sức đuổi theo. Lúc này trạng thái tinh thần của bọn họ cực kỳ mệt mỏi, chỉ lạnh mắt liếc xéo mà đám dân chúng đã bỏ chạy.
Một người chơi bắc loa, quát: “Đám khốn kiếp chúng mày dám tới lần nữa, ông bắt hết lũ chim chúng mày, xiên thịt nướng ăn!”
Nói đến xiên thịt nướng, hình như bọn họ cảm thấy hơi đói.
Người chơi trông mong nhìn về phía Văn Nhân Du, lấy tiền đưa cho anh: “Anh chuẩn bị nhiều thịt nướng cho chúng tôi nhé, loại nhiều mỡ một chút.”
Văn Nhân Du vui vẻ thu tiền.
Lữ quán Tiểu Điểu trở thành cửa ra vào thế giới ngược là đề xuất của Vân Thiển, người chơi ở đây cũng là đề nghị của Vân Thiển.
Chỉ cần mỗi ngày Văn Nhân Du thu được nhiều tiền, buổi tối anh sẽ cởi thêm một món, làm thêm một động tác trước mặt Vân Thiển.
Văn Nhân Du không muốn Vân Thiển chiếm được quá nhanh, anh cứ cảm thấy cô gái này là kẻ lăng nhăng, ngủ xong sẽ chạy.
Văn Nhân Du làm vậy quả thật níu giữ được hứng thú của Vân Thiển. Cho dù đang ở trong thế giới ngược, cô cũng bưng mặt tưởng tượng đến cảnh tượng hôm qua.
Cô nằm trên giường, Văn Nhân Du đứng trước giường, bắt đầu chậm rãi cởi âu phục.
Vóc dáng anh không phải kiểu vạm vỡ, bắp thịt tuy gầy nhưng rắn chắc.
Không biết có phải anh cố ý hay không, dường như áo sơ mi bên trong áo khoác nhỏ hơn bình thường một số. Vì vậy lúc anh cởi áo, sơ mi sẽ theo động tác mà bó sát vào da thịt, thấp thoáng lộ ra đường nét cơ bắp.
Chờ lúc anh cởi xong, áo sơ mi lại trở về vừa người như thường.
“Hôm nay lại thêm một món.” Đôi tay Văn Nhân Du đặt ở thắt lưng, dưới đôi mắt chờ đợi của Vân Thiển, anh giơ hai tay lên nói: “Găng tay cũng là một món.”
Vân Thiển phồng mang như cá nóc: “Găng tay nhỏ như vậy, sao có thể tính được?”
Cô bị Văn Nhân Du nửa đè lên giường, bàn tay đeo găng chọc vào gò má phồng lên.
Vân Thiển dời mắt: “Găng tay không tính, anh chơi xấu.”
Văn Nhân Du chẳng quan tâm, tự ý cởi găng tay xuống.
Đôi mắt nhỏ dài dưới cặp kính tơ vàng rủ xuống, nâng tay phải lên mép miệng, môi mỏng hé mở, hàm răng cắn găng tay chầm chậm tháo xuống…
Khớp xương bàn tay nổi rõ, ngón tay thon dài, da tay trắng nõn vì đeo găng thời gian dài, tĩnh mạch màu xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Anh nắm lấy cằm Vân Thiển, ngón cái hướng lên, lơ đãng xoa nhẹ cánh môi mềm mại của cô.
Dưới ánh đèn phòng ngủ mờ tối, anh cắn lấy trái tai cô, khẽ hỏi: “Găng tay có tính một món không?”
“Vân Thiển?”
Khung cảnh hồi tưởng gián đoạn.
Kim Thiên Thiên gọi Vân Thiển liên tục mấy lần, Vân Thiển hoàn hồn hỏi: “Sao thế?”
Kim Thiên Thiên trách: “Cô đang nghĩ gì đấy, tôi gọi cô mấy tiếng mà cô còn chưa hoàn hồn.”
Vân Thiển: “Tôi đang nghĩ lúc món ăn ngon lành bày ra trước mặt, tôi nên bắt đầu ăn từ đâu.”
Kim Thiên Thiên: “Cô đừng ngây người nữa, chúng ta phải làm giám sát, lẽ nào cô muốn khi trở lại thế giới hiện thực bị trừ mất bốn mươi năm tuổi thọ à?”
Vân Thiển: “Không phải tiến độ hiện tại rất ổn sao?”
Mặt đất loang lổ ở thế giới ngược đã được san bằng.
Vân Thiển nhìn Hozia và nhân viên công ty dược phẩm Tu Chính bị người chơi “thôi miên” đang bận rộn tại thế giới ngược và thế giới hiện tại, có hơi cảm khái.
Cô hỏi: “Tờ giấy Bùi Hướng Nhu dùng hôm đó có hiệu lực kéo dài mãi mãi sao?”
Kim Thiên Thiên cũng không rõ.
Chỉ có người trong Bang hội người chơi biết làm sao sử dụng vật phẩm bị thần bỏ quên. Trước kia, cô từng nhặt được đồ vật này, nhưng nó ở trên tay cô chỉ là thanh gỗ, bất kể dùng cách gì cũng không phản ứng.
Trừ người trong Bang hội người chơi, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu sẽ không giải đáp câu hỏi này.
Muốn biết bắt buộc phải tham gia Bang hội người chơi.
Vân Thiển sẽ không gia nhập.
Không tính lời kể của Văn Tư Thành và Lý Duy, lần trải nghiệm ở thế giới tận thế này khiến cô cảm thấy người trong Bang hội người chơi có hơi bại não, nếu không làm sao ngay cả nhân tố tận thế mà cũng tìm nhầm được chứ!
Vân Thiển kiên quyết không thừa nhận ban đầu cô cũng xem người bóng là nhân tố tận thế.
Sau khi chịu ảnh hưởng của sổ nhật ký, Hozia và cả cấp dưới của ông ta tin tưởng người chơi tuyệt đối.
Đối với mấy lý do vớ vẩn mà người chơi thuận miệng nói ra như “Chúng tôi đã nhận thủ lĩnh thế giới ngược là ba, bởi vậy ngài rất quan tâm chúng tôi. Để báo đáp, chúng tôi phải giúp họ sửa chữa nơi cư ngụ, các người phải giúp một tay mới kiếm được lợi ích” cũng tin sái cổ.
Hozia đích thân ra tay, hi vọng có thể đạt được sự thừa nhận của Đen to con, có cơ hội nhận nó làm cha.
Đen to con nghi ngờ loài người có âm mưu khác, ví dụ như thừa cơ hội nhận nó làm ba mà trộm chất thải của nó ăn.
Đóa Hoa đỏ mà Marion trộm đi lúc trước có thể tỏa ra mùi giúp Đen to con và phân thân bài tiết. Không có đóa hoa này, bọn họ sẽ luôn ở trạng thái táo bón… Không gây ảnh hưởng tới sức khỏe, có điều sẽ không thoải mái.
Lần này Đen to con xây tầng tầng lớp lớp phòng hộ phía ngoài nhà vệ sinh, đặt ra cấm địa, không cho bất cứ sinh vật nào trừ nó và Trắng bé nhỏ tiếp cận.
Người chơi có giải thích thế nào cũng không được, bọn họ thật sự không có hứng thú với thứ kia.
Đen to con phát ra tiếng “ha ha” giống loài người.
Chỉ có người cực kỳ lương thiện trong nhân loại mới có thể tin, còn những kẻ khác đều phải cảnh giác.
Bắt bọn họ làm công nhân cũng không tồi…
Đen to con hài lòng ngắm nhìn cung điện khổng lồ dần được xây lên dưới sự giúp đỡ của nó, chưa xây xong nhưng đã thành hình.
Nó dẫn Trắng bé nhỏ tới gần cung điện, hào hứng huơ móng vuốt để Trắng bé nhỏ thấy được căn phòng sau này của bọn nó ở đâu.
Biên độ huơ quá mạnh, huơ một phát cắt phăng nửa cái nóc cung điện.
Người chơi vừa ăn xong thịt nướng, miệng mồm đầy mỡ bước vào thế giới ngược, thầm nghĩ mấy ngày nữa là có thể xây xong cung điện. Kế tiếp, bọn họ nhìn thấy cung điện bị cắt nửa cái nóc.
Người chơi: “…”
Đen to con hết sức chột dạ, Trắng bé nhỏ chít chít một hồi. Phiên dịch viên Vân Thiển và Kim Thiên Thiên đã đến giờ làm việc, nhắn lại ý của hai đứa cho người chơi.
Bùi Chí Vũ nghe thấy Đen to con làm hư cung điện chỉ vì ham chơi, gương mặt đẹp trai của anh thoắt xanh thoắt trắng, cuối cùng hóa thành nụ cười tựa chó liếm người.
“Ba nói đùa rồi, con hiểu ý ngài, chắc chắn là cung điện này xây không được hùng vĩ, không xứng với thân phận của ngài đúng không?” Bùi Chí Vũ quả quyết nói: “Ngài yên tâm, chúng con sẽ dốc hết sức lực sửa chữa nơi ngài ở thành thế giới chỉ có trong đồng thoại!”
Người chơi: “Đúng vậy đó ba, ngài cứ việc yêu cầu, nếu không làm được, chúng con sẽ cắt đầu xuống cho ngài làm bóng đá!”
Bùi Chí Vũ lại lấy chiếc khăn tay nhỏ ra, vui vẻ chạy đến dưới chân Đen to con: “Là chân này nhỉ? Ba có bị thương không? Hình như hơi bẩn rồi, để con lau sạch cho ngài!”
Bùi Hướng Nhu đứng bên cạnh Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.
Kim Thiên Thiên rất tò mò: “Chị Bùi, nhà mấy người làm nghề gì vậy, mức độ co duỗi của anh Bùi đúng là vượt hẳn người thường.”
Vân Thiển gật đầu tán đồng, rất muốn dùng cái từ nào đó để miêu tả nhưng cảm thấy như vậy hơi xúc phạm.
Lời khen ngợi có thể buột miệng, lời tổn thương thì phải cân nhắc rồi mới nói.
Bùi Hướng Nhu: “Người như anh trai tôi gọi là Đại trượng phu.”
Cô chạy lên giúp một tay, mở miệng ra là gọi ba, còn nhiệt tình hơn cả Bùi Chí Vũ.
Cảm xúc Đen to con tràn đầy từ ái khó tả, thậm chí bàn bạc chuyện có con với Trắng bé nhỏ, phải chi con của chúng cũng có thể thân thiết lau chân cho chúng giống hai người.
Mặc dù Đen to con và Trắng bé nhỏ trông như hai loài khác nhau, nhưng chúng đúng là sinh vật cùng một chủng tộc, đặc tính đực cái của tộc chúng vốn là như vậy.
Trắng bé nhỏ thích con non, Đen to con không thích, nó cho rằng có phân thân là đủ rồi, bây giờ xem ra thêm một đứa nhóc biết phục vụ cũng không tệ.
Đen to con làm hai cái mũ rơm xinh xắn màu xanh lá cho Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu.
Màu xanh lá là màu đại diện cho sức sống và hi vọng, đây cũng là ý tốt của Đen to con.
Bùi Chí Vũ nở nụ cười kiên cường, nhận lấy mũ rơm, giơ ngón tay cái: “Ba đúng là có mắt nhìn, nón xanh thật hợp với con!”
Ở mức độ nào đó mà nói, Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu thật sự rất giỏi, xứng đáng là người chơi lão thành trong Bang hội người chơi.
Sau lưng bay đến mùi thịt nướng, Văn Nhân Du bưng thịt nướng tới, là phần của Vân Thiển và Kim Thiên Thiên.
Vừa nhìn thấy Kim Thiên Thiên và Vân Thiển đứng gần, nụ cười Văn Nhân Du càng trở nên nhã nhặn.
Kim Thiên Thiên: “…”
Có sát khí! Gió lớn chạy mau!
Cô giành phần thịt nướng trên tay Văn Nhân Du, chạy khỏi đây trước.
Vân Thiển: “Thiên Thiên là cô gái đáng yêu, anh đừng hung dữ với người ta.”
Văn Nhân Du lau sạch nĩa, nhét vào tay Vân Thiển: “Vậy ban nãy em sờ eo cô ta làm gì?”
Vân Thiển: “…Tay tôi tự có ý thức của nó.”
Văn Nhân Du thản nhiên hỏi: “Của ai sướng tay hơn?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]