Tiếng nói Tống Hành Chỉ vừa dứt, tất cả đèn trong phòng sáng lên, MC trong tivi tiếp tục đọc tin tức: “Những ngày gần đây có nhiều vụ án cướp giật nổi lên trong thành phố…”
Vân Thiển nhận ra sức lực ôm mình giảm đi, tầm nhìn sáng trở lại, cô chớp mắt nhìn về phía cửa sổ. Trên tấm kính còn sót lại một ít chất nhầy, chứng tỏ lúc nãy thật sự có sâu lông bò qua.
Vân Thiển túm chặt áo Tống Hành Chỉ: “Nó chết rồi sao?”
Tống Hành Chỉ: “Ừ, chết rồi.” Cậu không để tâm Vân Thiển tiếp tục dính lên người cậu. Trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, đuôi tóc chạm đến mu bàn tay khiến cậu không kiềm được muốn chạm vào.
Đáng tiếc Vân Thiển buông ra rất nhanh, cô dần dần bình tĩnh, thoát khỏi cảm giác sợ hãi.
Vân Thiển cảm kích nhìn Tống Hành Chỉ: “Cảm ơn.”
Tống Hành Chỉ bước ra khỏi sự mất mát, trong lòng còn sót lại xúc cảm ôm ấp của Vân Thiển. Cậu nở nụ cười, đang định nói gì bỗng thấy Vân Thiển ngáp một cái, lập tức ngã xuống.
Đổ vào lòng cậu, ngủ ngon lành.
Tống Hành Chỉ tháo mắt kính của Vân Thiển, ngón tay xoa dấu vết bị mắt kính hằn bên trên sống mũi, rồi lại chuyển sang cánh môi. Cánh môi hé mở, màu sắc mê người.
Cậu hơi cúi người, không hôn lên cánh môi mà cách khoảng năm sáu centimet, ngón tay vuốt ve.
Tống Hành Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775748/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.