Chương trước
Chương sau
 

Sóng vỗ mạn thuyền, gió biển nhè nhẹ, cơ thể khô cạn như sắp chết, đằng trước giội tới nước biển mát lạnh, vị tanh mặn lúc này lại giống như cam lộ thượng hạng. Tất cả những người trên boong thuyền đói khát mà hấp thu lượng nước này.

 

Vân Thiển là một thành viên trong đó.

 

Sinx/x giây trước, cô vẫn còn đang xem bài tập của Tống Hành Chỉ, giây kế tiếp đã đi tới thế giới tận thế mới.

 

Mặt đất bên dưới chao đảo, Vân Thiển nghĩ hẳn cô đang ở trên boong thuyền. Mặt trời trên đỉnh đầu gay gắt là kẻ đầu sỏ khiến cơ thể cô mất nước.

 

Không ít thi thể trên boong thuyền chết vì mất nước quá độ.

 

Có một thi thể rất gần Vân Thiển, gần đến nỗi mặt đối mặt. Bề ngoài loài người nhưng đồng thời cũng có đặc điểm của loài cá, phần mang cá mọc ẩn hiện hai bên má đang mất đi sức sống, không còn đóng mở.

 

Chúa cứu thế nhắc nhở: 【Thế giới này tồn tại sinh vật bán thần, xin người chơi chú ý an toàn của bản thân.】

 

Thân phận Vân Thiển tại thế giới tận thế này là dũng sĩ tham gia sát hạch mộ binh của Lôi Quốc, tới từ một đội thuyền nhỏ.

 

Chúa cứu thế chỉ cho một thông tin đơn giản: Ở thế giới hiện tại, chỉ có hạm đội với số lượng thuyền từ chục nghìn trở lên mới có thể gọi là đất nước, được gia nhập đất nước và trở thành dũng sĩ là một vinh dự rất lớn. Địa vị dũng sĩ tương đương binh sĩ.

 

Vân Thiển đẩy thi thể bốc mùi trước mặt ra, trong tầm mắt cô là mảng lớn màu sắc và mosaic bản to. Thính giác và khứu giác của cô vốn đã nhạy bén, ở thế giới này lại càng phát triển, có thể phân biệt được mùi vị khác nhau.

 

Cô cảm giác tay hơi ngứa. Giơ tay lên nhìn, Vân Thiển phát hiện dưới sự thấm ướt của nước biển, bộ phận hình vây trên cánh tay cô đang xòe ra. Cô bây giờ là người hay cá?

 

Mặt đất chấn động thình thình, một người thân hình cao lớn bước từ khoang thuyền ra, bắc loa hô to ——

 

“Những người còn sống, các người đã thông qua kiểm tra, hiện tại đã là dũng sĩ của Lôi Quốc!”

 

Tiếng hoan hô vang dội của tất cả những người xung quanh khiến màng nhĩ Vân Thiển nhói đau. Cô nhìn đồng hồ cứu thế, trong phạm vi trăm mét không có nhắc nhở có người chơi khác.

 

Vân Thiển: Chẳng lẽ chỉ có một mình mình, vậy làm sao vọc nước?

 

Balo không gian chỉ có một túi ngủ, Vân Thiển tiện tay nhặt hai thanh gậy gỗ bỏ vào balo không gian.

 

Tạm thời cô không nắm rõ tình hình thế giới này, cũng không biết “sinh vật bán thần” mà Chúa cứu thế nói là cái gì, chỉ đành hành động theo những người khác.

 

Tóc tự nhiên của Vân Thiển rủ xuống che phủ khuôn mặt, đứng giữa đám người không thề thu hút.

 

Cô bước chậm rãi, dáng đi liu xiu, có dũng sĩ nghĩ cô không còn sức lực, tốt bụng hỏi: “Chị gái, trông chị có vẻ mệt mỏi, cần giúp dỡ không?”

 

Vân Thiển: “Không cần, cảm ơn.”

 

Dũng sĩ kia: “Vậy chị gái cẩn thận một chút, coi chừng bị người khác giẫm lên.”

 

Người kia phát ra tiếng cười khẽ, đi ngang qua cô, là một mảng mosaic màu nâu.

 

Số người tham dự sát hạch rất nhiều, có nữ có nam. Boong thuyền lớn hơn Vân Thiển tưởng tượng, nhìn không thấy điểm cuối, là chiếc thuyền khá lớn. Cô lại nhìn hai bên, trừ thuyền đi ngang hàng, còn lại đều là biển cả mênh mông, dường như chiếc thuyền bọn họ đang ở là thuyền ở ngoài cùng hàng ngũ hạm đội.

 

Không khí đầy mùi tanh của biển, một số người xì xào bàn tán. Thấy người dẫn đội phía trước không trách mắng, tiếng nói chuyện dần trở nên lớn hơn.

 

“Tốt quá, từ lâu đã nghe nói sát hạch Lôi Quốc rất khó, không ngờ đúng là sống dở chết dở. Người nhà tôi biết tôi thông qua sát hạch chắc chắn sẽ rất vui, hi vọng sau này tích lũy chiến công, có thể mau chóng đón người nhà đến đây sinh sống .”

 

“Đừng vui mừng sớm quá, lần này Lôi Quốc mở rộng chiêu mộ dũng sĩ không phải đến hưởng phúc, mà là làm đội cảm tử…”

 

“Tức là sao?”

 

“Mấy người không nghe nói à, lúc Đại công chúa đi tuần hải bị tộc Biển bắt làm tù binh. Lần này, Lôi Quốc chiêu mộ dũng sĩ là để đi cứu Đại công chúa đấy!”

 

“Chậc, tôi nghe nói chuyện này nên mới báo danh, cái gì có thể lớn hơn công lao giết tộc Biển chứ?”

 

“Giết tộc Biển? Đúng là nhóc con nói chuyện không biết trời cao đất dày…”

 

Bọn họ mồm năm miệng mười nói rất nhiều, cho đến người dẫn đội phía trước mắng im lặng, đội ngũ mới yên tĩnh lại. Nhóm người bước vào khoang thuyền. Với tư cách là dũng sĩ cấp thấp nhất, bọn họ chỉ có thể ngủ tầng dưới cùng của thuyền canh gác bên ngoài, mỗi người chỉ có một chiếc võng để nghỉ ngơi.

 

Nơi này dựng rất nhiều cột, không gian vốn rộng rãi trở nên nhỏ hẹp dưới hiệu ứng thị giác.

 

Mỗi hai cột nhà có ba chiếc võng mắc từ trên xuống dưới, đung đưa lắc lư theo thân thuyền.

 

Người dẫn đội bảo mọi người tự tìm võng ngủ. Đánh dấu xong, sau này sẽ là chỗ ngủ cố định của bọn họ, không thể tùy tiện thay đổi. Tương lai nếu có dũng sĩ đạt được chiến công, người đó có thể có cơ hội ở phòng riêng tầng trên.

 

Người dẫn đội: “Mỗi ngày kết thúc huấn luyện sẽ được phát cho thịt Hải Thú, không cần lo lắng thức ăn. Tương tự, ai lập chiến công, mỗi ngày sẽ có thêm một bát cơm trắng và một miếng thịt tộc Biển.”

 

Nhóm người ồn ào lên: “Lôi Quốc đúng là giàu nứt đố đổ vách, chỉ là dũng sĩ mà đã được ăn cơm trắng?”

 



“Cơm trắng đấy, thứ quý giá như vậy, bây giờ bùn đất trồng được lúa gạo đều rất hiếm.”

 

“Còn có thịt tộc Biển! Thịt tộc Biển! So với cơm trắng còn là thứ quý hiếm hơn. Tôi có nghe lầm không vậy?”

 

“Ngạc nhiên thật, không ngờ Lôi Quốc…”

 

Vân Thiển mù mờ hòa lẫn vào đám đông, nghe bọn họ hào hứng hỏi thăm làm chuyện gì mới có thể lập chiến công.

 

Người dẫn đội thấy mình đã thành công gợi lên hứng thú cho binh sĩ mới, ông ta hài lòng gật đầu, không trả lời câu hỏi của người kia, chỉ đáp: “Rất nhanh sẽ có cơ hội để các người lập chiến công, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là huấn luyện! Trong thời gian ngắn nhất, các người phải nắm rõ nhược điểm của tộc Biển, chiến đấu với chúng…”

 

Vân Thiển phát hiện lúc nói tới muốn đối phó tộc Biển, có không ít người nổi lên cảm giác sợ hãi. Cho đến khi người dẫn đội rời đi, sự sợ hãi này mới dần biến mất theo thời gian.

 

Môi trường dưới đáy khoang thuyền mờ tối, Vân Thiển chọn đại một chiếc võng. Bên cạnh vang lên tiếng phun nước miếng, Vân Thiển khựng lại, kế tiếp là tiếng nghi hoặc của người khác: “Rốt cuộc cô có chọn võng này không? Không đánh dấu thì tôi chọn trước đấy.”

 

Vân Thiển không biết làm sao đánh dấu, cô cười nói: “Anh trai, nếu anh muốn thì chọn võng này trước đi, tôi lại tìm cái khác.”

 

Thái độ của cô hết sức khách sáo, ngược lại khiến người nói chuyện hơi xấu hổ. Hẳn là anh ta rất muốn chiếc giường này, Vân Thiển nhường, anh ta lập tức bước lên đánh dấu.

 

“Phụt ——”

 

Vân Thiển ngửi thấy một mùi giống với mùi trên thân người kia, chỗ tiếp giáp cổ họng và hàm dưới phồng lên một cái bướu nhỏ, khiến cô rất muốn khạc nước bọt tranh giành địa bàn với người khác.

 

Vân Thiển: Đám người này là Alpaca(*) đấy à?

 

(*) Còn gọi là Lạc đà không bướu hoặc Lạc đà cừu, có thói quen phun nước bọt khi stress hoặc khó chịu.

 

 

 

Cô đã biết làm sao để đánh dấu, chọn võng ngủ. Cô chọn tầng dưới, dường như tầng giữa và trên chưa có người. Vân Thiển nhục nhã phun nước miếng đánh dấu, sau đó có hai người đi tới.

 

“Hên thật, chỗ này chưa có ai. Đậu Đậu, chú ngủ bên kia đi, cháu muốn chọn giường này!”

 

“Sao lại chọn nơi vắng vẻ thế…”

 

Võng phía trên Vân Thiển nhanh chóng bị đánh dấu. Tiếp theo, bọn họ phải đi nhận túi nước.

 

Nhóm người nhận túi nước mới của mỗi người xong, bèn muốn đến điểm tập hợp mà người dẫn đội vừa nói đến trước tiên.

 

Vân Thiển lắc túi nước, mở ra ngửi, dường như bên trong là nước biển. Cô uống một ngụm, người bên cạnh cười mắng: “Coi ở đây có tên uống nước biển này, bị phơi nắng đến sợ rồi sao? Tưởng bên trong cơ thể cũng cần bổ sung nước à, ha ha ha ha!”

 

Nhờ vậy Vân Thiển mới biết nước bình thường bọn họ uống là nước ngọt sau khi lọc, nước biển chỉ để làm ẩm bề mặt da.

 

Hôm nay chỉ tiến hành huấn luyện sức chịu đựng đơn giản, sau đó bọn họ đến boong thuyền ăn cơm. Sắc trời đã tối, vài chỗ dưới đất boong thuyền đặt xương Hải thú màu trắng, có thể nhóm lửa làm chín thức ăn.

 

Vân Thiển được phân đến chỗ con sò biển lớn hơn nửa người cô, chất thịt sò bên trong tươi mềm, vậy mà người bên cạnh còn chê sò biển này quá nhỏ.

 

Vân Thiển lấy làm lạ, đây là thiên đường gì thế?

 

Cô thích ăn hải sản, nhưng hải sản quá đắt, dù là nghêu sọc rẻ nhất thì ăn nhiều cũng dễ bị purin(*) cao hoặc bị Gout. Ở đây, cô có thể ăn hải sản thoải mái ư?

 

(*) Purin: hợp chất từ cabon và nitơ, có mặt trong hầu hết các loại thực phẩm và đồ uống, nhưng nhiều nhất là trong hải sản, nội tạng, đồ uống có cồn. Ăn quá nhiều thực phẩm chứa purin có thể gây ra bệnh Gout

 

Hải sản khổng lồ vừa được vớt dưới biển lên, mùi vị tươi ngon lại nhiều thịt.

 

Sau khi mọi người được chia thức ăn xong cũng không thể ăn ngay mà phải sám hối lỗi lầm từng phạm trước Thần Chiến Tranh, qua mười giây, bọn họ mới có thể thưởng thức món ăn.

 

Vân Thiển học theo dáng vẻ cầu nguyện của người khác, cầu xin Thần Chiến Tranh tha thứ lỗi lầm bọn họ phạm phải.

 

Cầu nguyện xong, nhóm người bắt đầu ăn cơm.

 

Người khác ăn cơm một cách máy móc, Vân Thiển lại ăn ngon lành. Thịt sò biển lớn như vậy nhưng lại không hề tanh, toàn là vị tươi.

 

Hải sản tươi sống khổng lồ, ngoại trừ không có gia vị thì không còn khuyết điểm nào khác.

 

Vân Thiển ở đây cực kỳ đói bụng, cho dù ăn bao nhiêu cũng không có cảm giác no. Những người khác cũng thế, hình như đây là tình trạng bình thường ở thế giới này.

 

Không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều luôn có cảm giác đói.

 

Lúc ăn cơm là lúc dễ thu gom tin tức nhất. Vân Thiển miệng ngọt, lại biết làm quen, cô nhanh chóng nắm được thông tin khái quát của thế giới hiện tại trong miệng dũng sĩ cùng nhóm.

 

Đây là thế giới sau khi bị đại dương nhấn chìm thì không còn đất liền nữa, sinh vật chủ yếu gồm tộc Người, tộc Biển và Hải thú.

 

Tộc Người vốn sống ở đất liền. Sau khi đại dương lan tràn khắp thế giới, bọn họ đóng thuyền sinh sống trên biển, từ từ tiến hóa bề ngoài phù hợp sinh tồn nơi biển cả, cũng tức là mang cá có thể hô hấp dưới nước cùng bộ vây nằm ở cánh tay và cẳng chân giúp bọn họ bơi nhanh hơn.

 



Tiến hóa khiến tộc Người không thể phơi mình dưới ánh nắng chói chang, bắt buộc phải mang theo túi nước biển bên người để bổ sung lượng nước, nếu không họ sẽ mất nước mà chết giống như tộc Biển rời khỏi nước biển một thời gian dài.

 

Nhưng khác với tộc Biển trời sinh là con cưng của đại dương, tộc Người không thể bơi lội dưới nước trong thời gian dài, trong gen vẫn khắc sâu khát vọng đối với đất liền. Bọn họ thích môi trường khô ráo ấm áp —— hiện nay chỉ có thuyền mới có thể đáp ứng được họ.

 

Tộc Biển thích âm u, lạnh lẽo và ẩm ướt.

 

Bọn họ sống ở nơi sâu nhất dưới biển, có vô số bảo vật quý giá khiến người ta thèm muốn, vì vậy loài người và tộc Biển kết thành thù hận. Trừ chuyện đó ra, dường như còn có mâu thuẫn lớn hơn khiến tộc Người và tộc Biển nhìn nhau đã ghét, đôi bên đều có mặt trên thực đơn của đối phương, thỉnh thoảng lại choảng nhau một trận.

 

Tộc Biển có tộc Biển tự nhiên và tộc Biển tiến hóa từ Hải thú, bề ngoài bọn họ khác nhau, gọi chung là tộc Biển. Lúc tác chiến, họ có thể biến về nguyên hình, tộc Biển càng hùng mạnh, bản thể càng khổng lồ, rất khó đối phó.

 

Tộc Người có ưu thế thành thạo nghiên cứu vũ khí, vũ khí hạng nặng trang bị trên thuyền có thể bắn thủng cả cơ thể tộc Biển, vì vậy tộc Biển ít khi tiếp cận hạm đội đông đúc.

 

Trước đó vài ngày, tộc Người và tộc Biển đánh nhau một trận, tộc Người thắng suýt soát.

 

Tộc Biển cực kỳ ghi thù, lén bắt Đại công chúa được yêu thương nhất của đất nước hùng mạnh nhất trong tộc Người là Lôi Quốc. Nghe nói bọn họ còn khiêu khích sẽ không giết chết vị Công chúa xinh đẹp như hoa này mà sẽ cưới cô, để cô sinh con đàn cháu đống. Việc này chẳng khác gì ị lên mặt Quốc vương Lôi Quốc.

 

Vân Thiển vừa ăn vừa nghe nhóm người tám chuyện, vô cùng hào hứng. Đây chẳng phải là mô típ truyện cổ tích Rồng hung ác bắt cóc Công chúa sao?

 

Vân Thiển hỏi: “Thật vậy không? Công chúa bị tộc Biển bắt đi thật à?”

 

Cô không thấy rõ diện mạo người xung quanh, chỉ mở to mắt nhìn về phía đám người, có người tốt bụng giải đáp thắc mắc của cô.

 

“Đương nhiên là thật, nếu không tại sao Lôi Quốc lại đột nhiên chiêu mộ dũng sĩ. Bọn họ làm vậy là để chúng ta làm lính tiên phong, quỷ cảm tử đấy.”

 

“Thật ư?”

 

“Chắc chắn là vậy…”

 

Sôi nổi chợt giảm sút, tất cả mọi người đều trở nên im lặng, ăn thức ăn trên tay nhưng lại giống như nhai sáp. Vân Thiển kéo đề tài nặng nề sang một hướng khác: “Hẳn Đại công chúa rất xinh đẹp nhỉ? Ngay cả tộc Biển cũng không nỡ giết mà còn muốn cưới?”

 

Bản tính nhiều chuyện đã khắc sâu vào xương tủy loài người, một trong những nguyên nhân quan trọng của việc sáng tạo ngôn ngữ đó là để tám chuyện. Đề tài sắc đẹp của Đại công chúa đánh bay bầu không khí nặng nề trong phút chốc, tất cả mọi người gia nhập thảo luận, mồm năm miệng mười phát biểu cách nhìn của mình.

 

“Nghe nói lúc Đại công chúa khóc, hải âu cũng không đành lòng nhìn, dừng lại bay lượn an ủi cô.”

 

“Tôi từng thấy Đại công chúa, đó là người đẹp nhất trần đời mà tôi từng gặp.”

 

“Hoàng tử nước khác đều muốn cầu hôn Đại công chúa, đủ nhận ra mức độ đẹp của cô ấy!”

 

Ô Đậu im lặng nhìn Ô Tề Hải. Bình thường nhắc đến đề tài Đại công chúa, cậu là người nói nhiều nhất, tại sao hôm nay không nói tiếng nào.

 

Ô Đậu khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hải, không phải cháu nói sẽ mang một con dâu xinh đẹp nhất về cho bác Cả à. Mọi người đều đang nói về Đại công chúa, sao cháu… hình như cháu chẳng hứng thú gì cả.”

 

“Ờ.” Ô Tề Hải chống một tay lên gò má, tầm mắt dừng ở đâu đó, cười một tiếng, đầu răng khểnh nhọn lộ ra khỏi môi, đáp: “Đậu Đậu, cháu phát hiện thứ ăn rất ngon.”

 

Sắc mặt Ô Đậu chợt biến, thấp giọng cảnh cáo: “Khó khăn lắm chúng ta mới lẫn vào được, cháu đừng có làm bậy.”

 

Ô Tề Hải cười đến rung người, nước da bánh mật bóng loáng nổi rõ dưới ánh lửa bập bùng. Cậu cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, che đi sự biến hóa của con ngươi.

 

Không ai để ý tới hai thiếu niên gầy ốm không thu hút ở trong góc.

 

Vân Thiển há to miệng ăn thịt sò biển, tôm hùm, ốc biển. Hai má phồng lên nhét đầy đồ ăn giống như hamster, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn sang chỗ khác.

 

Vân Thiển: Trước khi cứu giúp thế giới phải lấp no bụng đã!

 

Ngay lúc cô lại nhét một miếng thịt to vào miệng, một chiếc càng khổng lồ tấn công từ bên cạnh tới, kẹp đứt con thuyền thành hai nửa. Thân thuyền gãy đôi, sóng biển cuồn cuộn, người hai bên trượt xuống giữa thuyền.

 

Vân Thiển ôm cột buồm gần nhất treo ngược bên trên. Sóng biển làm ướt cả người cô, vây ở cánh tay và cẳng chân tự động giang ra, chuẩn bị sẵn sàng bơi lội.

 

Cô nheo mắt, hơi thấy rõ vật đó hình như là cái càng ngon nhất của con cua…

 

Vậy chẳng phải gạch cua sẽ ăn hoài không hết sao?

 

Chiếc thuyền khác khai hỏa về phía cua khổng lồ, có dũng sĩ bắt đầu tấn công dưới nước. Ngọn lửa dường như đun sôi nước biển, cua khổng lồ đau đớn di chuyển giữa đợt sóng.

 

Lúc cua khổng lồ tới gần, rốt cuộc Vân Thiển nhịn hết nổi, cô bò lên cột buồm hiện tại đã nằm ngang, bám lên trên, lấy hai chiếc gậy gỗ trong balo không gian ra.

 

Cô sử dụng gậy gỗ làm thành đôi đũa siêu dài, gắp một miệng gạch cua to bự thơm phức từ phần xác bị đốt cháy đỏ rực, ăn ngon lành.

 

Đám người khác chú ý thấy cảnh này sững sờ tại chỗ.

 

Đây là người gì vậy?!

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.