Chương trước
Chương sau
 

Ô Tề Hải lẫn vào trong bầy Hải thú bơi lội. Hình dáng Hải thú có lớn có nhỏ, trong đó cậu thuộc Hải thú cỡ lớn , Hải thú cỡ nhỏ nhìn thấy cậu đều tự động tránh ra.

 

Sau khi giao tiếp với Hải thú bên cạnh, Ô Tề Hải biết được nơi bọn chúng muốn đi là Lôi Quốc, ở đó có một tộc Người có thể nói chuyện với Hải thú, người kia nói có thể cung cấp những thứ Hải thú muốn.

 

Không ngoài suy đoán, tộc Người kia chính là Đại công chúa Lôi Hoài An. Nhờ lấy được năng lực từ chỗ Phù thủy biển, cô mới có thể giao tiếp với Hải thú. Lôi Hoài An đã trở lại Lôi Quốc.

 

Hình dáng bây giờ của Ô Tề Hải không thể nào nói chuyện này cho Vân Thiển, cậu tăng tốc bơi về phía Lôi Quốc. Lúc sắp đến Lôi Quốc, cậu bơi lên mặt biển, phun năm người Vân Thiển ra. Tên ngốc dừng lại với cậu, đồng thời biến trở về bộ dạng tộc Người.

 

Vân Thiển nhìn thấy tên ngốc biến ra hai chân thay thế đuôi cá màu trắng bạc vốn có, tóc dần sẫm màu , trông càng giống với tộc Người. Tên ngốc mặc quần áo thô sơ may từ da thú, ngơ ngẩn nhìn về phía Lôi Quốc.

 

Ngay cả khi Ô Tề Hải giơ trái tim cũng không thể khiến anh hoàn hồn.

 

Kim Thiên Thiên không nhịn được hỏi: “Vừa rời khỏi mặt biển là có thể biến ra hai chân, anh ta là phiên bản nàng tiên cá à?”

 

Theo lý thuyết, tộc Biển thuần chủng không thể nào có bề ngoài gần giống loài người như vậy, chắc chắn tên ngốc đã làm gì đó mới có được hai chân.

 

Có điều đây là chuyện tốt, bọn họ không cần che giấu tung tích tên ngốc khi trà trộn vào Lôi Quốc. So với việc mang Lôi Hoài An từ Lôi Quốc tới đây thì việc mang tên ngốc vào gặp Lôi Hoài An có vẻ dễ hơn.

 

Ô Tề Hải dừng ở vị trí cách Lôi Quốc một đoạn, nhóm người phải bơi thêm mới đến nơi.

 

Hải thú dưới nước chen chúc một vùng, nhìn số lượng mà ê da đầu. Ô Tề Hải nắm tay cô để cô không sợ hãi.

 

Vân Thiển nghiêm túc nghĩ: Dù sao bọn chúng đều chẳng lớn bằng Ô Tề Hải.

 

Lôi Quốc đang ở phía trước, dáng vẻ hôm nay của nó khiến nhóm người phải trố mắt đứng nhìn!

 

Vẫn là quốc gia vạn thuyền, nhưng kích thước hạm đội lớn gấp mấy chục lần trước đây. Phía sau hạm đội, một ngọn núi cao chót vót mọc từ dưới đáy biển lên trên mặt biển, sừng sững nhìn xuống tất cả Hải thú và tộc Người.

 

Lôi Hoài An sử dụng bảo vật của Phù thủy biển xây dựng Lôi Quốc thành dáng vẻ hùng mạnh như bây giờ!

 

Đặng Chung nhìn lướt qua thuyền bè các quốc gia khác đang đậu xung quanh cùng với hạm đội đằng xa kéo dài vô tận, còn có những Hải thú đang bơi dưới biển, rồi lại nhìn khí thế vạn quốc triều bái.

 

Đặng Chung: “Đại công chúa này không đơn giản đâu.”

 

Người có thể chạy thoát khỏi nhà tù tộc Biển, ngay cả Phù thủy biển cũng dám gạt thì làm sao có thể là người đơn giản.

 

Nhóm Vân Thiển tới rất đúng lúc, bây giờ là lúc Lôi Quốc mở cửa tham quan, việc kiểm tra người lên thuyền khá lỏng lẻo, bọn họ dễ dàng dẫn tên ngốc trèo lên thuyền.

 

Thị vệ và dũng sĩ Lôi Quốc thuyền ngoài đều đã đổi người. Vân Thiển và Ô Tề Hải thân là dũng sĩ Lôi Quốc tiền nhiệm nên không bị nhận ra.

 

“Không ngờ Đại công chúa có thể trốn thoát khỏi tay tộc Biển trở về, xứng đáng là con gái của Quốc vương Bệ hạ.”

 

“Đúng vậy, có điều không ngờ Phong Quốc lại dám toan tính chúng ta… Quốc vương Bệ hạ tính xí xóa chuyện này, hình như Đại công chúa không vui lắm.”

 

“Không vui cũng vô dụng, dù sao đó cũng là cha của cô ấy…”

 

Trên boong thuyền đầy người, nhóm Vân Thiển cố gắng không gây sự chú ý, đi sát vai đám người, giống như những người hóng chuyện, tò mò muốn xem Đại công chúa sau khi trở về, nhờ vậy hành động di chuyển vào thuyền trong của bọn họ không quá kỳ lạ.

 

Ô Tề Hải bị quầy hàng bày trên thuyền hấp dẫn.

 

Dân chúng Lôi Quốc thừa dịp các quốc gia khác tới tham quan, nghĩ ra không ít cách kiếm tiền, đống đồ vật nho nhỏ trên quầy hàng trông khá thú vị.

 

Vân Thiển bị Ô Tề Hải kiên quyết kéo về hướng quầy hàng với lý do hết sức chính đáng.

 

“Bây giờ là ban ngày, dù cho chúng ta nhìn thấy Đại công chúa cũng không thể nào tiếp cận cô ta, hay là đợi đến buổi tối rồi hành động, tạm thời xem thử ở đây bán cái gì, không chừng sẽ có ích!”

 

Tên ngốc đi theo Ô Tề Hải, nhóm Đặng Chung hết cách, đành phải đi cùng.

 

Ô Tề Hải nhìn trúng một con ốc biển đã được tô màu. Chủ quầy hàng úp mở nói thứ này có công dụng đặc biệt, mặc dù chỉ là đồ trang trí nhưng có thể tăng cường bề ngoài khí phách đàn ông, là chiến lợi phẩm mà ông ta lấy được lúc đối phó tộc Biển nào đó.

 

Nói trắng ra công dụng của vỏ ốc biển này chỉ có một —— đeo lên chim, khiến nó trông càng oai hùng hơn.

 

Chủ sạp: “Đây là thứ tốt nhất để bày tỏ tình yêu, sau khi đeo một khoảng thời gian thì tặng cho người mình yêu, chỉ cần là người thì đều sẽ thích.”

 

Ô Tề Hải mong đợi nhìn về phía Vân Thiển.

 



Mặt Vân Thiển không cảm xúc nói: “Tôi không phải người, tôi không thích.”

 

Ô Tề Hải mất mát tạm biệt ông chủ quầy ốc biển tô màu, lại chạy về phía một quầy hàng khác.

 

“Vòng tay này rất hợp với chị.” Ô Tề Hải cầm một chuỗi vòng tay ngọc trai đeo vào tay Vân Thiển, ngọc trai màu vàng sáng vô cùng lấp lánh, tôn lên da thịt trắng muốt bên dưới.

 

Đúng là rất đẹp, Vân Thiển giơ tay lên, ngọc trai lóe sáng rực rỡ.

 

Nhóm người Đặng Chung phía sau vô tình ăn thức ăn cho chó.

 

“Tôi mua cái này, bao nhiêu tiền?” Ô Tề Hải chuẩn bị trả tiền. Tiền tệ nơi này là vỏ sò mặt trăng, dựa vào chất lượng vỏ sò phân biệt giá cả khác nhau, bao gồm vỏ sò cấp thấp, vỏ sò cấp trung và vỏ sò cấp cao.

 

Chủ quầy hàng đội mũ vành rộng vẫn luôn núp dưới bóng râm ở mép thuyền nghe thấy câu hỏi của Ô Tề Hải, cuối cùng cũng rời khỏi bóng râm, lộ ra cặp mắt màu nhạt bên dưới vành mũ.

 

“Một trăm nghìn vỏ sò cấp cao.”

 

Đám người hoảng hốt, ăn cướp à!

 

Sửng sốt qua đi, Vương Tư Tuệ bỗng cảm giác chủ quầy hàng này hơi kỳ lạ, mùi hương thoang thoảng trên người ông ta khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cô không dám khẳng định.

 

Đặng Lan Lan nhạy bén cảm nhận được sự lưỡng lự của Vương Tư Tuệ, bèn hỏi: “Sao thế?”

 

Vương Tư Tuệ nghĩ chắc chỉ là ảo giác của mình. Cô nhìn Vân Thiển tháo vòng tay ngọc trai đặt xuống quầy hàng: “Không sao, cũng chẳng quan trọng.”

 

Ô Tề Hải nhíu mày chất vấn: “Ông không thể ra giá tốt hơn chút sao?”

 

Chủ quầy hàng mỉm cười: “Cậu mua thì sẽ là giá tiền này.”

 

Ô Tề Hải: “Ông quen biết tôi?”

 

Chủ quầy hàng: “Không quen.”

 

Ô Tề Hải trầm mặc, đây chắc là do xấu bụng đó mà!

 

Cậu nói: “Một trăm nghìn thì một trăm nghìn, hai ngày sau tôi trả tiền cho ông.”

 

Chủ quầy hàng: “Tôi không muốn bán cho cậu.”

 

Ô Tề Hải: “…” Cậu nhìn lão già trung niên không khỏi tức giận.

 

Vân Thiển chợt vươn tay giữ Ô Tề Hải: “Chúng ta không mua, đừng kích động.”

 

Được Vân Thiển vuốt lông, Ô Tề Hải bình tĩnh lại, cậu trừng mắt nhìn chủ quầy hàng xấu bụng, ấm ức tìm kiếm sự an ủi của Vân Thiển. Tộc Người bán hàng kia đúng là đầu óc có vấn đề.

 

Chủ quầy hàng nheo mắt nhìn Ô Tề Hải, nơi đáy mắt ẩn chứa chút kinh ngạc.

 

Đoàn người đi xa, bọn họ cảm ơn ông chủ quầy khiến Ô Tề Hải từ bỏ suy nghĩ dạo phố, tiếp tục tập trung nhiệm vụ dẫn tên ngốc đi gặp Đại công chúa. Cái cớ nghiêm trang lúc nãy chỉ coi như thả rắm.

 



 

Đi một hồi, Vương Tư Tuệ vẫn cảm thấy kỳ lạ.

 

Cô không kiềm được quay đầu lần nữa, xuyên qua nhóm người, nhìn chăm chú chủ quầy hàng kia một hồi. Ông ta bỗng nở nụ cười nhạt với cô.

 

Chỉ thấy mắt chủ quầy hàng lóe lên ánh sáng vàng, tiếng ồn ào những người xung quanh đều biến mất, giọng nói mang đầy thần tính vang lên bên tai cô: “Tín ngưỡng của ngươi rất thuần khiết, chỉ lộ một chút mùi mà cũng bị ngươi phát hiện ra.”

 

Vương Tư Tuệ sững sờ, không ngờ người này lại là thần linh!

 

Tất cả mọi người nghe thấy Vương Tư Tuệ lắp bắp: “Ông… ông… ông… ông… ông là thần linh!”

 

Bốn người Vân Thiển sửng sốt quay đầu. Ai, ai là thần linh?

 

Theo ngón trỏ Vương Tư Tuệ, bọn họ chỉ nhìn thấy ông chủ quầy hàng xấu bụng miệng sư tử ngoạm lại còn trào phúng Ô Tề Hải.

 

Ông chủ quầy hàng xấu bụng là Thần Chiến Tranh Diệc giáng xuống thế giới nhỏ này trong buổi lễ long trọng của tộc Biển hôm đó. Ngài nhập vào người tín đồ tộc Biển, mượn cơ thể người đó tự do hành động. Đợi lúc ngài rời đi, thân thể này sẽ được linh hồn ban đầu tiếp nhận, hơn nữa sẽ nhận được sự chúc phúc to lớn.

 

Thần Chiến Tranh giáng xuống thế giới này lần nữa chỉ vì hai chuyện, một là mang thú cưng nhỏ mà ngài bỏ quên ở thế giới này trở về, hai là ngài muốn cướp tín đồ của Giới.

 



Mâu thuẫn giữa Thần Chiến Tranh và Giới chồng chất đã lâu. Có đoạn thời gian, phương pháp tu luyện của Giới và Thần Chiến Tranh xung đột, bọn họ đều lấy giết chóc để tu hành. Giới ỷ vào bản thể có thể chạy lung tung khắp nơi, cố ý chạy tới thế giới nhỏ của Thần Chiến Tranh châm ngòi chiến tranh, rồi lại tiến hành giết chóc điên cuồng, tốc độ thực lực tăng lên rất nhanh.

 

Chỉ cần cho Giới đủ thời gian, việc ngưng tụ thần cách đối với ngài mà nói không phải việc khó. Nhưng trên một lĩnh vực chỉ có thể có một thần linh có Thần cách, Thần Chiến Tranh là thần linh có Thần cách “Chiến tranh và Giết chóc” . Chỉ cần Thần Chiến Tranh còn Thần cách, Giới đừng hòng thông qua giết chóc ngưng tụ Thần cách.

 

Thần Chiến Tranh vẫn luôn nghĩ Giới muốn ra tay với mình, nhưng hôm nay sau khi gặp phân thân kia, ngài thay đổi suy nghĩ, có lẽ Giới không hề có ý nghĩ gì với Thần cách Chiến tranh và Giết chóc. Giới là một thần linh có thân phận khá nhạy cảm, mặc dù là ở chỗ Thần Bóng Tối cũng vô cùng nhạy cảm.

 

Nghĩ như thế, sự chán ghét của Thần Chiến Tranh đối với Giới giảm đi một chút. Dù vậy, ngài vẫn chướng mắt Giới như cũ, nhất là mấy ngày trước Giới lại làm sụp thần điện ngài vừa xây. Ngài phải dạy dỗ Giới một bài học.

 

Cách trực tiếp nhất là cướp tín đồ của Giới!

 



 

Sau khi Thần Chiến Tranh tỏ rõ thân phận, mọi người đồng loạt ngây ngốc.

 

Cũng không phải vì bọn họ biết Thần Chiến Tranh trâu bò cỡ nào, mà vì hành vi hố người và gợi đòn của Thần Chiến Tranh lúc nãy khiến bọn họ ấn tượng sâu sắc. Từ sau khi Thần Bùn Vàng xuất hiện tại Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, dường như ấn tượng của thần linh trong lòng người chơi giảm đi một ít.

 

Đặng Chung: Đã tìm được nguyên nhân mình không thể nào tín ngưỡng thần linh rồi.

 

Tầm mắt chiến thần dừng trên người Vân Thiển. Bây giờ người có thể nhìn thấy và nghe ngài nói chuyện chỉ có năm người chơi.

 

Năm người giống như đang ở trong không gian khác, người xung quanh đều mờ nhạt, chỉ có thần linh và bản thân họ rõ ràng.

 

Thần Chiến Tranh: “Ta đến nơi này là để tìm một tín đồ thích hợp. Cô trông không tồi, tín ngưỡng ta, cô sẽ có được mưu lược siêu việt và dũng cảm không gì sánh bằng.”

 

Ánh mắt ngài dừng trên người Vân Thiển.

 

Một người đàn ông trung niên mang gương mặt cực kỳ bình thường, hội đủ đặc tính người qua đường A, dù có lẫn trong đám người cũng chẳng bị phát hiện, đang nói chuyện với thái độ vô cùng kiêu ngạo.

 

Vân Thiển khéo léo hỏi: “Đây là dáng vẻ thật sự của ngài à?”

 

Thần Chiến Tranh khó hiểu, có điều vẫn trả lời câu hỏi của Vân Thiển: “Đây chỉ là cơ thể của một tín đồ.”

 

Tay ngài lướt nhẹ qua phần mặt, ánh sáng trắng lóe lên, khuôn mặt và thân hình biến hóa: “Đây mới là diện mạo thật sự của ta.”

 

Thần Chiến Tranh không cố ý che mặt bằng thần quang, vì vậy tất cả mọi người đều có thể thấy rõ gương mặt ngài thế nào.

 

Đường nét kiệt ngạo bất tuân(1) tràn đầy uy nghiêm, tóc đỏ như ngọn lửa cháy rực, khí chất hệt như Kim mao sư vương Tạ Tốn(2). Cơ bắp cánh tay và cẳng chân cuồn cuộn lộ ra bên ngoài áo giáp màu bạc, thân cao hai mét khiến người khác cảm thấy áp lực rất lớn.

 

(1)Chỉ tính cách táo bạo, ngạo mạn, khó thuần phục.

 

(2)Một nhân vật trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký

 

Nhóm người Đặng Chung cho rằng Thần Chiến Tranh trông thật khí phách. Đặng Chung và Kim Thiên Thiên hâm mộ nhìn Vân Thiển, được thần linh vừa ý chỉ đích danh như vậy cũng may mắn quá rồi.

 

Vân Thiển cảm thấy bộ dạng Thần Chiến Tranh quá tục tằng, giống như cuồng thảo(*). Mặt mày và cách ăn mặc đều không đẹp, chẳng tinh tế chút nào.

 

(*) Cuồng thảo thuộc kiểu chữ thảo, dùng để viết nhanh, bút pháp phóng khoáng, nhiều chữ viết nối liền với nhau chỉ bằng một nét

 

Cô không khỏi nhớ đến thần linh không biết tên lúc trước. Vốn dĩ cô còn nghĩ mặc dù người nọ đẹp nhưng phục sức hơi đơn giản, bây giờ nhìn Thần Chiến Tranh mới giật mình nhận ra thần linh tóc trắng lúc trước đúng là boy tinh tế, quả nhiên thần linh cũng phân chia cấp độ nhan sắc.

 

Nếu thật sự phải tín ngưỡng thần linh, vậy chắc chắn cô phải tín ngưỡng người đẹp.

 

Vân Thiển: “À ừm, ngài thần linh, khí thế dáng vẻ thật sự của ngài quá hùng mạnh, khiến lòng tôi sợ hãi và khiếp đảm. Tôi không thể sản sinh bất cứ ý nghĩ tín ngưỡng nào đối với dáng vẻ như vậy… Nơi này còn rất nhiều ứng cử viên tín đồ ưu tú hơn, bọn họ rất sẵn lòng trở thành tín đồ của ngài.”

 

Người chơi nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Vân Thiển.

 

Nói trắng ra là: Ngài xấu đếch chịu được, cho nên tôi không muốn tín ngưỡng ngài. Ngài mau tìm người khác đi.

 

Đặng Chung: Đúng là dũng sĩ, tới cả thần linh mà cũng dám mê trai.

 

Thần Chiến Tranh nghi ngờ mình nghe lầm, ngài hỏi lại lần nữa.

 

Thái độ Vân Thiển kiên định, đúng là có sự quật cường thà chết không chịu khuất phục.

 

Thần linh mà ngay cả mong cong cũng không có, lấy tư cách gì được cô tín ngưỡng, chỉ có thần linh tinh tế mới xứng đôi với cô!

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.