Lúc Vân Thiển đỡ Tô Quân đi ra, tâm trạng giờ phút này của Đường Giác và Thiết Kính Lôi chỉ có thể miêu tả bằng từ kinh hãi.
Được lắm, tình huynh đệ mười mấy năm bạn bè cũng không khiến anh yên tâm bằng một cô gái vừa mới quen mấy ngày.
Văn Tư Thành chẳng lấy làm lạ. Lúc nhìn thấy gương mặt Tô Quân, anh đã biết chắc chắn người này sẽ dính líu đến Vân Thiển… không chừng cũng sẽ đưa về thế giới hiện thực.
Nghĩ tới đây, Văn Tư Thành trợn mắt trong lòng. Đều là người chơi Chúa cứu thế, vì sao Vân Thiển có thể liên tục đưa đàn ông về, mà anh thì ngay cả cọng tóc của mấy chị gái nhỏ cũng không đụng được!
Tô Quân gần như được Vân Thiển cõng. Anh cúi thấp đầu, không hất hàm mang theo vẻ kiêu ngạo giống như ngày xưa.
Anh bây giờ trông rất yếu ớt.
Anh cần trợ giúp, rất cần trợ giúp.
Đường Giác đang nghĩ như vậy, chợt phát hiện Tô Quân giơ cánh tay, ánh sáng màu quýt lóe lên.
Không biết Tô Quân dùng sức mạnh đá quý gì, cả thành tràn ngập biển sương chưa từng có, chẳng thể thấy rõ cảnh vật ngoài nửa mét.
Thiết Kính Lôi phẫy tay xua đi sương mù, chửi ỏm tỏi: “Tô Quân, rốt cuộc cậu đang làm chuyện quái quỷ gì vậy!”
Đường Giác sực nhận ra: “Cậu ấy không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ. Cậu biết tính cậu ấy, lúc nãy tôi lại chẳng nghĩ đến…”
Được nhắc nhở, Thiết Kính Lôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775658/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.