Vân Thiển nhìn Văn Tư Thành và Thần Bùn Vàng hì hục xới đất đằng trước, cô chỗ đứng ngồi không yên.
“Ngài thần linh, tôi cũng đi cày ruộng nhé?”
Hết cách, ánh mắt Nữ Thần Được Mùa nhìn cô quá kỳ lạ, giống như đang săm soi một củ khoai tây đột biến ra hoa.
Loài người có thể khiến một trong những vị thần tối cao yêu thích rốt cuộc có gì đặc biệt, Nữ Thần Được Mùa rất tò mò.
“Cô cần làm chuyện khác.”
Nữ Thần Được Mùa bảo Vân Thiển thu gom phần bùn mềm nhất trên đồng ruộng đằng trước. Bà nhìn Vân Thiển chạy về phía cánh đồng, thầm nói: “Giới, cậu xong rồi.”
Cành lá ngô đồng cách đó không xa khẽ đung đưa.
Nữ Thần Được Mùa chưa bao giờ làm gì mà không chuẩn bị. Sau khi quyết tâm hợp tác với Giới, bà điều tra rõ ràng mọi chuyện liên quan đến người hợp tác, đương nhiên trong đó bao gồm cả người mà người hợp tác quan tâm nhất.
Cũng tức là Vân Thiển.
Bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi cặp mắt bao quát của bà. Chỉ cần tiếp xúc một chút, bà đã biết hết tất cả quá khứ của Vân Thiển.
Công bằng mà nói Vân Thiển bị Giới hại rất thảm.
Thảo nào Giới lại nghĩ tới biện pháp như vậy… Hẳn bản thân y cũng hiểu rõ chuyện này cho nên mới muốn bù đắp.
Cấm thuật trong thần thuật, cho dù là thần tối cao thì khi thi triển nhiều lần, linh hồn cũng sẽ suy yếu cạn kiệt.
Thậm chí tan biến.
…Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775616/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.