Vân Kiến Quốc tỉnh lại ở một nơi xa lạ. Ông không hoảng loạn, xác nhận súng đeo trên người vẫn còn, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cảnh tượng trước khi hôn mê.
Thẩm Giới bất chợt rút trường kiếm ra đâm vào ngực ông, nói với ông câu “xin lỗi” rồi lôi ra một cái xác giống ông y đúc. Sau khi nhìn thấy cái xác kia, ông chìm vào hôn mê.
Mở mắt đã thấy ở đây, một gian phòng rộng chưa tới hai mươi mét vuông, bố trí chỉ có một cái giường, đầu giường có hai bình hoa trang trí cao hai mươi centimet.
Cuối giường đối diện cửa phòng.
Một tay ông cầm súng, một tay mở cửa, hành lang thoáng đãng an toàn.
Hành lang nối liền đại sảnh, bên trong có một người đang ngồi, đưa lưng về phía Vân Kiến Quốc.
Người nọ ngồi trong lồng chim rất lớn, cổ chân đeo xiềng xích, dây xích cố định ở bốn góc đại sảnh, bên dưới lồng chim có hoa văn kỳ lạ, ánh sáng lập lòe.
Vân Kiến Quốc đi vòng lên trước, bước chân khựng lại. Người trong lồng là người mà ông có duyên gặp một lần.
“Cậu là…” Ông nhớ lại tên họ người nọ: “Thiên Hành Kiện?”
Thiên Hành Kiện đã sớm nghe thấy tiếng người đi lại. Anh ta cũng chẳng quan tâm người tới là ai, trừ khi Thần Bóng Tối và Thần Ánh Sáng đích thân đến đây, bằng không chẳng có ai có thể mang anh ta ra khỏi nơi này.
Giới chết tiệt, không ngờ đã hợp tác với Thần Chiến Tranh từ trước, tránh né cặp mắt của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-muoi-cuu-the/2775613/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.