Đến cùng với tiếng mắng chửi, còn có một luồng linh quang trắng như tuyết.
Nam tử nhẹ nhàng tránh đi, bay xuống mặt đất, ánh mắt dừng ở trên người hạc trắng chạy tới, nhăn mày: “Ngươi...”
Thoạt nhìn hơi quen mắt.
Linh lực vừa rồi công kích, cũng làm cho hắn ta có cảm giác quen thuộc.
Giang Ngư vừa thấy người tới, cũng vui vẻ từ trên cây nhảy xuống: “Đan Lân, ngươi đã đến rồi?”
Đan Lân dùng một bàn tay kéo ống tay áo nàng, ánh mắt vẫn luôn ở trên người nam tử, khinh miệt nói: “Hóa ra là giao nhân, khó trách xấu bụng tuỳ tiện như thế.”
Động tĩnh này tất nhiên cũng hấp dẫn đệ tử Thái Hư ở chỗ này. Giờ phút này bọn họ đều xông tới, lại bị nam tử bảo dừng.
“Không có việc gì! Ta gặp được hai vị tiên hữu Thái Thanh Tiên Tông nên tâm sự với các nàng.”
Dường như hắn ta có chút uy tín ở Thái Hư Tiên Tông, những đệ tử đó nghe xong lập tức lui xuống như nước chảy.
Ánh mắt tìm tòi của hắn ta dừng ở trên người tiểu cô nương váy trắng trước mặt, Đan Lân không e dè trừng trở về.
Sau đó hai người nghe được giọng kinh ngạc cảm thán của Giang Ngư: “Giao nhân?”
Giang Ngư hứng thú bừng bừng đánh giá nam nhân xinh đẹp trước mắt, ánh mắt từ trên mặt hắn ta rơi xuống trên đùi, nghĩ hai chân này biến thành đuôi cá thì sẽ có dáng vẻ gì.
Nam tử thấy vẻ mặt nàng, hiển nhiên biết nàng suy nghĩ gì, khẽ cười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698828/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.