Phù Lệ kinh hãi quay đầu lại, quả nhiên thấy phía sau cách đó không xa, một bóng dáng áo trắng chậm rãi đi đến.
Gương mặt kia, Phù Lệ không có khả năng nhận sai.
Hắn ta nắm chặt quạt xếp, cố gắng cười nói: “Cơ huynh, đã lâu không thấy.”
Người tới không để ý đến hắn ta, mà ngẩng đầu nhìn về phía cô gái ngồi ở trên cây.
“Sư muội.” Chàng gọi, không lời dư thừa.
Giang Ngư đỡ một nhánh cây, cười tủm tỉm nói: “Vẫn giải quyết xong phiền toái trước mắt đi, Cơ sư huynh.”
Nàng nhìn Cơ Trường Linh theo lời dời đi ánh mắt, bàn tay nắm chặt nhánh cây chậm rãi buông ra, lặng yên thở ra một hơi.
Có… có chút căng thẳng.
Phù Lệ thu sự giao lưu qua lại giữa hai người vào đáy mắt, trong lòng âm thầm có so đo.
Hắn ta đã khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Cơ huynh, nhiều năm không thấy, huynh thay đổi thật nhiều so với trước đây.”
Cơ Trường Linh liếc hắn ta một cái, chậm rãi nói: “Các hạ là?”
Giang Ngư ngồi ở trên cây vội vàng che miệng lại, phòng ngừa mình cười thành tiếng.
Không hổ là Cơ sư huynh, lời này có tính vũ nhục cực mạnh.
Đối với giao nhân vừa thấy đã biết rất tự cho mình siêu phàm mà nói, đối thủ kình địch, thậm chí đến tên của hắn ta đều không nhớ được, sợ là còn làm hắn ta khó chịu hơn là bị đánh một trận.
Quả nhiên, sắc mặt Phù Lệ hoàn toàn âm trầm: “Cơ Thanh Huyền, ngươi có ý gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tu-tien-sieu-vui-suong/2698826/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.