Sau một ngày một đêm mê man trên giường bệnh thì Phó Gia Hiên cũng đã tỉnh lại. Y vốn dĩ trên người đã không có bao nhiêu thịt, hiện tại còn ốm nặng một trận, quả thực trông cứ như chỉ còn da bọc xương.
Nhìn tiểu bảo bối bản thân chăm bẩm bấy lâu nay mới tích được một chút thịt, vậy mà hiện tại còn gầy hơn cả lúc ban đầu, Cố Văn Quân liền vừa giận vừa vô cùng đau lòng.
Phó Gia Hiên mở mắt, thẩn thờ nhìn lên trần nhà, trong lòng âm thầm tự giễu. Ông trời sao luôn cứ thích trêu đùa y thế nhỉ? Khi mà y tưởng chừng như mình đã chết rồi, vậy mà vẫn có thể một lần lại một lần sống sót.
"Có đói không? Ta sai ngươi đi nấu một ít cháo mang tới". Thấy Phó Gia Hiên muốn ngồi dậy, Cố Văn Quân liền nhanh chóng đến đỡ y.
Phó Gia Hiên không nói, thay vào đó là những tiếng ho khan vô cùng nặng nề. Trong lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng, vừa tức vừa khó thở. Cổ họng cũng vô cùng đau rát, không nhịn được mà cứ liên tục ho khan.
Cơ thể thì lúc lạnh lúc nóng, toàn thân đều không hề có chút sức lực nào. Phó Gia Hiên ho xong chỉ có thể yếu ớt tựa vào lòng Cố Văn Quân thở dốc.
Cố Văn Quân nhìn y như vậy, quả thực chỉ hận không thể chịu thay y hết thảy bệnh tật. Hắn vừa vỗ vỗ lưng thuận khí cho y, một bên nhẹ giọng an ủi, một bên đem trà gừng nóng tới đút cho y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-man-tieu-thieu-gia/2652579/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.