Hình như anh ta ngoài trừ việc khuyên can, thì không có cách giải quyết nào tốt hơn.
Khi Ninh tổng đang suy nghĩ liệu có nên nói với chú Hai về những việc đáng chê trách của cặp mẹ con này trong bảy năm qua hay không, cha Ninh cố gắng nói: “Ngư.”
Ninh tổng suy đoán: “Tiểu Ngư sao ạ? Chú muốn gặp em ấy? Nhưng tiếc là, em ấy đang tham gia ghi hình chương trình truyền hình, có lẽ không thể đến thăm chú ngay được.”
Cha Ninh lắc đầu.
Ninh tổng tiếp tục suy đoán: “Vậy chú có muốn nói chuyện với em ấy không? Nói chuyện qua điện thoại thì có thể được.”
Cha Ninh nhớ lại những lời mà ông nghe được trong lúc hôn mê, ông lặng im một lúc.
Ông đã để con gái lớn thua thiệt quá nhiều.
Khi nhớ đến Ninh Hứa Sâm vẫn ở đây, ông lại chậm chạp lắc đầu.
Người đàn ông tóc hoa râm, sớm đã không còn là Ninh nhị thiếu gia khí phách hăng hái khi xưa.
Ninh tổng nhìn thấy bóng dáng của một người đã chịu đựng nhiều khó khăn trong cuộc sống trên người ông.
Ninh tổng không đành lòng nhìn ông thêm nữa.
Người chú này, mặc dù cũng xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng tại sao lại biến cuộc sống mình thành như vậy?
Ninh tổng một lúc không hiểu ý của cha Ninh. Đột nhiên, anh ta nghĩ tới một khả năng: “Ý của chú là, nhân vật chính của buổi tiệc chỉ có một mình Tiểu Ngư? Chú chỉ là làm nền?” Sau đó để sân khấu chính lại cho Tiểu Ngư?
Lần này, cha Ninh cuối cùng cũng gật đầu.
Ninh tổng cảm thấy nhẹ nhõm. Trong thời gian bất tỉnh 7 năm, có lẽ cha Ninh cũng đã nghĩ thông suốt một số chuyện.
Một người, làm sao có thể giữ chặt được một người chỉ muốn rời đi?
Đôi khi, chấp niệm quá sâu, cũng không phải là chuyện tốt.
Ninh tổng gật đầu nói: “Việc này cháu sẽ sắp xếp càng nhanh càng tốt, cháu sẽ làm việc này một cách hoành tráng và đẹp đẽ. Tiểu Ngư sẽ không thiếu bất cứ thứ gì mà em ấy nên có, chú cứnyên tâm!”
Với năng lực làm việc của đứa cháu trai chưa từng gặp mặt này, Ninh Châm vẫn cảm thấy yên tâm.
Dẫu sao, đó cũng là con trai của anh ông, người luôn làm việc một cách nhanh chóng và quyết đoán.
Cuộc trò chuyện cũng gần như kết thúc ở đây.
Ninh tổng không có ý định làm phiền cha Ninh nghỉ ngơi nữa, anh ta nhanh chóng nói lời tạm biệt. Lát nữa, cha Ninh còn phải gặp ông nội
Đến lúc đó, hai người họ, cha con ruột thịt chia cách suốt vài chục năm, không biết sẽ nói gì.
Dù sao, những việc đó không phải đời cháu như Ninh tổng có thể can thiệp được.
Mặt khác, Ninh Tiểu Ngư vẫn chưa biết cha Ninh đã tỉnh dậy, cô đang nằm thư giãn trên bãi cỏ.
Bột chống côn trùng mà người nguyên thủy đưa rất hiệu quả, ít nhất khi cô nằm trên bãi cỏ này, không có con côn trùng nào làm phiền cô.
Cô hoàn toàn thảnh thơi không nghĩ gì, trong lúc lười biếng, nhóm của Ninh Du Vi cuối cùng cũng đã đến.
Vương ca là người lớn nhất trong nhóm, cho nên đại diện tiến lên giao tiếp.
Trong tay anh ta cầm một vài viên sô-cô-la mà Ninh Du Vi cho, khua tay múa chân: “Cháo, Chúng ta muốn cháo.”
Có lẽ vì nhóm họ đến rất hùng hậu, người đông thế mạnh, nên người nguyên thủy đã thể hiện rõ sự thù địch với sự xuất hiện của họ. Không tới chốc lát, nhiều người nguyên thuỷ đã xông ra với cung|tên trên tay.
Mộc Gia Gia nhăn mày: “Vương ca, có gì đó không đúng, sao em cảm thấy họ không chào đón chúng ta?”
Thẩm Ước Ước, người nghe thấy đoạn hội thoại từ xa:...
Một đám người như đến để kiếm chuyện, làm sao người ta có thể chào đón được? Không trực tiếp đánh nhau với mấy người đã là tốt rồi.
Người nguyên thủy phát ra tiếng gầm trầm thấp, âm thanh đứt quãng, giống như những chú chó khi nhìn thấy kẻ thù.
Có thể thấy, người nguyên thủy đang cảnh báo nhóm người này không được đến gần, nếu không sẽ sử dụng vũ lực.
Ninh Du Vi thấy bầu không khí hai bên trở nên căng thẳng, chiến đấu sẵn sàng nổ ra bất cứ lúc nào. Cô ta vội vàng mở miệng nói: “Đói đói, ăn ăn!”
Trước đây, Ninh Tiểu Ngư đã thành công khi dùng bốn chữ này để xin cháo, họ cũng đã sử dụng cách này. Như vậy là được rồi chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]