Chương trước
Chương sau
Thấy Ninh Tiểu Ngư vẫn luôn bình tĩnh, không cảm thấy phấn khích vui mừng khi gặp được người thân. Ninh tổng dịu dàng nói: “Có lẽ em vẫn chưa quen với sự tồn tại của bọn anh.”

Ninh Tiểu Ngư nhún vai: “Có lẽ vậy.”

Ý cười trên mặt Ninh tổng càng rõ ràng hơn: “Một ngày nào đó, có lẽ em sẽ phát hiện, có người thân luôn là một điều tốt đẹp.”

Ví dụ như Ninh Du Vi.

Dựa trên thông tin mà Ninh tổng điều tra được, anh ta phát hiện Ninh Du Vi đã lén lút làm rất nhiều việc để ngăn Ninh Tiểu Ngư nổi tiếng. Nhưng mà, có một vấn đề ở đây, đó là Ninh Du Vi đã nhận sai một chuyện.

Nếu cô ta thực sự là con của Thẩm gia, thì việc phong sát Ninh Tiểu Ngư không phải là vấn đề, thậm chí nếu không thể phong sát được, làm khó cô cũng là một chuyện dễ dàng.

Nhưng cô ta không phải.

Cô ta là con gái riêng mà bà Trương dẫn theo, không có mối quan hệ huyết thống với Thẩm gia, anh trai có quyền lực trên danh nghĩa của cô ta cũng sẽ không giúp cô ta. Cho nên, cô ta ở Thẩm gia, chỉ là bề ngoài mà thôi.

Chiếm đoạt danh xưng tiểu thư Thẩm gia, nhưng thực tế, mối quan hệ của cô ta với Thẩm tổng lại không thân thiết.

Ví dụ khác là Ninh Tiểu Ngư.

Cô là em họ của anh ta.

Mặc kệ thế nào, anh ta sẽ không để mắt nhìn cô bị người khác ức hiếp.

Cho nên, giữa anh em ruột và anh em kế, vẫn có một khoảng cách lớn.

Ninh tổng không nghĩ về chuyện Ninh Du Vi và bà Trương nữa, anh quay đầu nhìn người đàn ông trong phòng bệnh - người được coi là bác hai của anh.

“Cho nên, ông ấy đã hôn mê đã nhiều năm rồi?”

Ninh Tiểu Ngư gật đầu.

Ninh tổng nhìn về phía Ninh Tiểu Ngư: “Chuyện của hai người, anh đã nói với ông nội rồi. Ý của ông là muốn gặp em một chút.”

Ninh Tiểu Ngư nhún vai: “Gần đây tôi đang tham gia ghi hình một chương trình giải trí, không có thời gian.”

Thời gian luôn có cách để giãn ra, nếu không, Ninh Tiểu Ngư cũng không xuất hiện ở đây.

Đó là một sự từ chối lịch sự. Ninh Tổng hiểu rõ.

Anh ta cười: “Được, anh sẽ truyền đạt ý của em cho ông nội.”

Nói xong, hai người nhìn nhau im lặng.

Tiền viện phí trước đó Ninh Tiểu Ngư đã trả vẫn chưa dùng hết, lần này không cần trả thêm. Cô ngồi một lúc bên giường, sau đó chuẩn bị rời đi.

Ninh tổng vẫn đứng ở ngoài cửa, không làm phiền cô.

Ninh Tiểu Ngư vừa đứng dậy, cô nhìn thấy tay của Ninh Châm hơi hơi cử động một chút, chỉ một chút thôi, rất nhanh đã không còn chuyển động nữa.

Trông ông như sắp tỉnh lại. Có lẽ, ông sẽ sớm tỉnh lại thật thôi.

Ninh Tiểu Ngư mím môi: “Ông nội về nước tìm cha, bây giờ cháu trai của ông nội đang ở ngoài cửa, con không quen biết họ, vẫn còn một số vấn đề, cần cha tỉnh lai tự mình giải quyết.”

“Cho nên, cha nhanh tỉnh lại nhé.”

Ninh Tiểu Ngư trở lại căn nhà nhỏ của bạn thân không bao lâu, thì đạo diễn nói bên ngoài có người tìm cô. Ninh Tiểu Ngư không nghĩ nhiều, bởi vì gần đây có nhiều nhãn hàng tìm cô.

Khi cô ra khỏi cửa, cô mới phát hiện người đứng ngoài cửa là một cụ già tóc bạc phơ, chống gậy.

“Ông là...”

Khuôn mặt già nua của cụ ông nở một nụ cười hiền lành: “Cháu là Tiểu Ngư đúng không, đã lớn lên như vậy rồi.”

Một câu nói đã tiết lộ danh tính của cụ ông.

Quả nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng Ninh Tổng luôn trông nom sau lưng cụ ông ở cách đó không xa.

Ninh Tiểu Ngư không nghĩ sẽ gặp cụ ông, không ngờ cụ ông lại trực tiếp đến đây. Có vẻ như, cụ ông thực sự muốn nhận lại đứa con trai là cha cô.

Cụ ông cười nhẹ, tự giới thiệu: “Năm đó, ta và cha cháu đều quá cứng đầu, tính cách của hai chúng ta thực sự rất giống nhau, đều cứng đầu, không chịu thua.

Nó một lòng muốn cưới, ta không đồng ý, điều này dẫn đến sự chia cách kéo dài nhiều năm qua. Quay về đi, cháu ạ, nên thuộc về cha cháu, ta đều để lại cho nó.”

Ninh Tiểu Ngư:... đây là những lời cô có nên nghe hả?

Để lại cho cha cô, chắc chắn không phải là một số tiền nhỏ.

Cô im lặng vài giây rồi nói: “Lời này ông nên nói trực tiếp với cha cháu.”

Nghĩ đến con trai đã trở thành người thực vật, cụ ông thở dài.

Đáy mắt cụ ông là sự khôn ngoan sau bao năm trải qua bao sóng gió.

Từ đầu cụ ông đã nhận ra Trương Tuyết là người như thế nào.

Ham hư vinh, hám tiền.

Nhưng nếu nói bà ta không có chút cảm giác nào đối với Ninh Châm, chắc chắn không đến mức như thế.

Ninh Châm và Trương Tuyết từng có một tình yêu mãnh liệt. Đó thực sự là một tình yêu thực sự, đủ để Ninh Châm chấp nhận mâu thuẫn với người nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.