Chương trước
Chương sau
Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Ninh Tiểu Ngư, trong mắt Lục Kinh Độ lộ ra một chút ngạc nhiên.

Ninh Tiểu Ngư nhìn hắn, nói một cách không cảm xúc: “Chúc ngủ ngon.”

Nếu Lục Kinh Độ có thể gửi icon biểu cảm ngay lúc này, có lẽ hắn sẽ gửi một icon “nghi vấn“.

Hắn đứng yên trong hai giây, giọng điệu trầm ấm ngọt ngào: “Chúc ngủ ngon.”

Sau khi chúc ngủ ngon lẫn nhau, Ninh Tiểu Ngư không do dự mà quay lưng rời đi.

Lục Kinh Độ khẽ nhíu mày, trực tiếp bước ra khỏi cửa phòng, hỏi: “Còn việc gì không?”

Ninh Tiểu Ngư cũng không quay đầu lại: “Không có gì, chúc ngủ ngon.”

Đến cửa chỉ để nói câu chúc ngủ ngon, việc này trong mắt người khác chắc chắn sẽ rất kỳ lạ.

Không trách Lục Kinh Độ theo sau ra ngoài, hỏi cô còn việc gì nữa.

Nếu là người khác, có lẽ còn phải suy nghĩ liệu người này có phải đang muốn lạc mềm buộc chặt, như gần như xa không.

Hệ thống tình yêu mang vẻ mặt vô tội: [Cô gái, nếu cậu chọn B hoặc C, thì không có gì lạ cả. Đưa sữa hay mặc trang phục mèo nhiệt huyết cũng không có gì kỳ lạ đâu!]”

Ninh Tiểu Ngư không cảm xúc: “Trách tôi?” Trách tôi chọn A?

Hệ thống tình yêu rụt rụt cổ: [Không trách!]

Dù cho ký chủ không chọn C, nhưng cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự như C.

Đến cửa và nói “Chúc ngủ ngon” với ảnh đế, rồi khiến ảnh đế mất ngủ cả đêm!

Hình như như vậy cũng rất tốt?

Ninh Tiểu Ngư không quan tâm ảnh đế có mất ngủ hay không, cá mặn trước nay không quan tâm đến sức gian tình giữa nam và nữ, và còn vấn đề đánh cờ cho nhau.

Gì? Tình cảm giữa nam nữ cần phải lôi kéo lẫn nhau? Hâm nóng, sau đó lại làm lạnh?

Tình yêu mà còn phải suy nghĩ nhiều như vậy? Nhiệt tình giữa người với người đâu?

Nếu đã phiền như vậy, tốt nhất là ở một mình.

Sau khi quay về phòng, Ninh Tiểu Ngư nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng ngược lại, Lục Kinh Độ ở phòng bên cạnh lại giống như hệ thống tình yêu đã nghĩ, mất ngủ.

Đến rạng sáng hắn mới ngủ.

Ba ngày ở vùng sông nước Giang Nam, ngày hôm sau, các khách mời đã dọn dẹp về nhà. Ngay khi máy bay hạ cánh, Ninh Tiểu Ngư đã nói với đạo diễn một tiếng, sau đó, cô rời khỏi đoàn và tự đi taxi đến bệnh viện thăm cha.

Lần trước đến bệnh viện, cha cô đã có một chút ý thức, tình trạng của ông cũng tốt hơn trước đây rất nhiều.

Vậy lần này thì sao?

Ông có mở mắt, nói chuyện với cô không?

Bảy năm không trò chuyện, cô gần như đã quên đi giọng nói của cha.

Trước khi gặp hệ thống tình yêu, đôi khi cô đã nghĩ, nếu không thì cứ như vậy đi.

Có lẽ kết thúc, là một sự giải thoát đối với người thực vật và gia đình của người thực vật. Nhưng mà, nhờ vào khoản tiền bồi thường đó, cha cô có thể kéo dài thời gian sống.

Sau khi gặp hệ thống tình yêu, đáy lòng cô lại cháy lên một chút hy vọng.

Hiện tại, cha cô thực sự có thể tỉnh lại, cô lại cảm thấy có một chút ngại ngùng.

Có lẽ, bản chất của cô chính là một người mâu thuẫn.

Dù sao, từ trước đến nay cô đều không phải là một nhân vật nữ chủ quả cảm và quyết đoán.

Đôi khi, cô cũng có sẽ mê mang.

Khi trong lòng Ninh Tiểu Ngư nghĩ đông nghĩ tây, cô đã đi đến cửa phòng bệnh.

Nhưng mà, chỉ cách vài mét, ngoài dự đoán cô gặp một người trước cửa phòng bệnh.

__ Ninh Tổng.

Không biết anh ta đã đến từ khi nào.

Lúc này, anh ta đứng im lặng ngay chỗ cửa sổ, nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, một người đàn ông già nua và hốc hác.

Có lẽ anh ta nghe thấy tiếng động của Ninh Tiểu Ngư, Ninh tổng quay đầu lại.

Nhìn thấy cô, anh ta cười nhẹ nhàng, “Xin chào, Tiểu Ngư.”

Sau khi nói xong, anh ta không chờ Ninh Tiểu Ngư đáp lại, nhanh chóng nói thêm một câu, “Hay là, anh nên gọi em là em họ?”

Đối với Ninh tổng, việc anh ta tra được cô và cha cô là một chuyện rất dễ dàng, Ninh Tiểu Ngư không hề ngạc nhiên chút nào.

Ninh tổng tài đại khí thô, lần này cả gia đình họ đều trở về nước vì cha cô.

Vì vậy, việc Ninh tổng tìm thấy cha con cô chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nhưng mà, việc Ninh Tổng có thể tìm thấy vị trí của cha cô một cách nhanh chóng như vậy, vẫn khiến Ninh Tiểu Ngư cảm thấy hơi bất ngờ.

Thấy Ninh Tiểu Ngư không nói gì, Ninh tổng nhẹ nhàng vươn tay về phía cô: “Vậy anh xin phép giới thiệu rõ về bản thân hơn, anh là Ninh Hứa Sâm, lớn hơn em sáu tuổi, trước đây anh luôn sống ở nước M, nhưng từ nay về sau, anh sẽ luôn phát triển ở trong nước.

“Ngoài anh ra, em còn có một anh họ và một chị họ nữa. Em là đứa con nhỏ nhất trong nhà.”

Đứa con nhỏ nhất trong nhà?

Nhất thời Ninh Tiểu Ngư không hiểu ý đồ của Ninh Tổng.

Theo tuổi tác, bên dưới cô còn một cô em gái ruột nhỏ hơn hai tuổi là Ninh Du Vi.

Ninh tổng nói vậy, là không biết về sự tồn tại của Ninh Du Vi hay anh ta cố ý bỏ qua cô ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.