🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xuống xe ngựa, Giang Quyện và Tiết Phóng Ly được mời vào hành cung.

Cung điện vô cùng yên tĩnh, Hoằng Hưng Đế nằm trên giường, so với lần cuối Giang Quyện gặp ông thì bây giờ ông đã gầy đi rất nhiều, cả người hiện ra tử khí âm u.

Uông tổng quản lau nước mắt ghé vào tai Hoằng Hưng Đế nói gì đó, Hoằng Hưng Đế giật giật ngón tay, môi khẽ nhúc nhích, nửa ngày mới nói được hai chữ: "Phóng Ly..."

Tiết Phóng Ly chậm rãi lên tiếng: "Phụ hoàng."

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt không hề có cảm giác thân cận.

Hoằng Hưng Đế nhìn hắn một lúc lâu, trong đôi mắt vẩn đục lấp lánh ánh nước, cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt lại: "Đến gần một chút, để trẫm cẩn thận nhìn con."

"Không có gì đẹp cả." Tiết Phóng Ly mỉm cười: "Phụ hoàng đã nhìn rất nhiều năm rồi."

Hoằng Hưng Đế không cho là hắn ngang bướng, chỉ nhìn hắn, lúc lâu mới khó khăn nói: "Trẫm có lỗi với con, cũng có lỗi với Tình Mi."

Đặt hắn chung một chỗ với Tưởng Tình Mi, Tiết Phóng Ly chỉ cảm thấy phiền chán, hắn nở nụ cười chế giễu nhưng không nói gì. Giang Quyện nhạy bén nhận ra tâm trạng hắn không tốt, quay đầu nhìn sau đó nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của hắn.

Một giây sau Tiết Phóng Ly đổi khách thành chủ nắm chặt lấy tay Giang Quyện, còn xoa xoa mấy đầu ngón tay của y.

Trên giường bệnh, Hoằng Hưng Đế lại bắt đầu ho khan, ông yếu ớt nói: "Nhanh, đem đan dược tới cho trẫm."

Uông tổng quản cố gắng khuyên bảo: "Bệ hạ, đừng dùng đan dược, ngài nên uống thuốc."

Hoằng Hưng Đế lại không nghe, thậm chí giận tím mặt: "Đan dược của trẫm! Đưa đan dược cho trẫm!"

Uông tổng quản thấy vậy thì thở dài, đành phải đi lấy.

Đan dược...

Giang Quyện do dự một chút, tuy rằng không thích Hoằng Hưng Đế, nhưng y vẫn nhỏ giọng ám chỉ cho Tiết Phóng Ly biết: "Vương gia, loại đan dược đó có phải càng uống sức khỏe càng kém không?"

Tiết Phóng Ly nhìn y một cái, thờ ơ nói: "Phu quân của em ở đây, em quan tâm người khác làm gì?"

"Ta chỉ là..." Giang Quyện muốn giải thích, nhưng mà không có lý do gì hay cả, đành nhìn Tiết Phóng Ly lom lom.

"Biết rồi, chút nữa khuyên."

Giang Quyện còn chưa nói hết thì Tiết Phóng Ly đã lười biếng đồng ý, Giang Quyện tin hắn, đôi mắt từ từ cong lên, cười rất vui vẻ: "Dạ."

Môi đỏ của Tiết Phóng Ly cũng khẽ giương lên, dường như đang cười nhưng trong mắt vẫn toàn là lạnh lẽo.

Khuyên ông ta?

Làm sao có thể?

Trơ mắt nhìn Hoằng Hưng Đế từ từ già yếu, thân thể bị độc tố ăn mòn là chuyện mà hắn cảm thấy thú vị nhất.

Đây là điều mà phụ hoàng của hắn xứng đáng nhận lấy.

Đây không phải điều mà ngày xưa phụ hoàng của hắn từng làm với hắn sao?

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Giang Quyện ở trong điện một chút thì không chịu nổi. Cửa sổ trong này đóng chặt, không khí không lưu thông, Giang Quyện cảm thấy không thoải mái, y nói với Tiết Phóng Ly: "Vương gia, ta muốn ra ngoài một chút, trong này ngộp quá."

Tiết Phóng Ly nhìn y một cái, cũng không có ép y phải ở lại, dù sao thì thân thể Giang Quyện yếu ớt, hắn nói: "Ừm."

Tạm biệt hắn xong, Giang Quyện đi ra ngoài.

So với hoàng cung thì hành cung vẫn không có gì đáng để nhắc tới, khá là trống trải, Giang Quyện nhìn trái nhìn phải, một thị nữ đứng hầu bên cạnh thấy vậy nhẹ giọng nói: "Thái tử phi, ngài nóng sao? Hành cung có một đình nghỉ mát cạnh thác nước, ba mặt đều là nước, mùa này rất mát mẻ."

Giang Quyện đang nóng lắm, vừa nghe vậy lập tức hứng thú: "Có thể dẫn ta tới đó không?"

Thị nữ đáp: "Mời Thái tử phi đi bên này."

Giang Quyện đi theo nàng ta, tiếng nước chảy ngày càng gần, một cái đình nghỉ mát hiện ra trước mắt, dưới thác nước là một bánh xe nước to, nước chảy từ trên xuống.

"Nước này là nước suối trên núi, rất ngọt."

Thị nữ nói, vươn tay xốc mành che lên, Giang Quyện còn chưa đi được mấy bước theo nàng đã suýt đạp trúng một người, y vội vàng nói: "Xin lỗi."

Đối phương vốn đang chán chường nhắm mắt, nhưng mà dáng nằm thì giống như đang co quắp trên mặt đất, suýt bị đạp trúng cũng không nhúc nhích, nhưng khi nghe thấy giọng Giang Quyện thì lập tức ngồi dậy: "Quyện ca? Quyện ca, ngươi đến rồi?"

Thì ra là Tiết Từ Quân.

Trên xe ngựa mới nhắc đến hắn xong.

Giang Quyện gật gật đầu: "Ta đi với Vương gia."

Tiết Từ Quân ngồi xếp bằng xích qua một bên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Quyện ca, ngồi."

Tiết Từ Quân lau ghế sạch sẽ, Giang Quyện ngồi xuống, Tiết Từ Quân nhìn y rồi bắt đầu than thở.

Giang Quyện hỏi hắn: "Ngươi sao thế?"

Tiết Từ Quân lầu bầu: "... Còn không phải là phụ hoàng của ta..."

Quan hệ của Tiết Phóng Ly và Hoằng Hưng Đế không tốt, nhưng Tiết Từ Quân rất kính yêu Hoằng Hưng Đế, cho nên lúc bệnh tình Hoằng Hưng Đế nặng thêm thì Tiết Từ Quân lập tức không lêu lổng nữa mà đến hành cung với ông.

Giang Quyện suy nghĩ một chút, chỉ có thể vụng về an ủi: "Vừa rồi ta gặp bệ hạ, tinh thần cũng khá ổn."

Tiết Từ Quân lắc đầu: "Nhưng ông ấy..."

Trạng thái của Hoằng Hưng Đế thật sự không tốt, bây giờ ông còn có thể chịu đựng thêm mấy ngày, Tiết Từ Quân nghĩ đến đây tâm trạng càng thấp.

Lúc trước Tiết Từ Quân rất nhiều lời, cũng rất hoạt bát, hôm nay lại ỉu xìu, dáng vẻ còn cô đơn hơn cả lần trước nằm nhoài trên lan can của quán rượu, Giang Quyện nhìn hắn, nói: "Đừng nghĩ nhiều. Hôm nay không có kẹo hồ lô cho ngươi ăn, vậy thì an ủi ngươi bằng cách khác."

Giang Quyện đưa tay ra vuốt tóc hắn: "Con mèo nhỏ meo meo..."

Còn nửa câu "không sợ nha", Giang Quyện suy nghĩ một chút, sửa lại: "Không khóc nha."

Tiết Từ Quân buồn buồn: "Ta không khóc đâu. Còn nữa, là "con mèo nhỏ meo meo không sợ nha" mới đúng."

"Ngươi nói cái gì thì là cái đó."

Tóc được vuốt, cảm xúc mềm mại lần nữa truyền tới, Tiết Từ Quân nhìn Giang Quyện một chút, thiếu niên đang rũ mi mắt, nhẹ nhàng vuốt tóc Tiết Từ Quân.

Không nói nhiều lời an ủi, chỉ dịu dàng làm bạn.

Nụ cười của Giang Quyện có một sức hút khó giải thích được, nhìn một lát thì u sầu trong lòng Tiết Từ Quân cũng tiêu tan mấy phần, hắn cười theo.

Thấy Tiết Từ Quân cuối cùng cũng có tâm trạng tốt hơn, Giang Quyện thu tay về bắt đầu nghịch nước.

Xung quanh đình nghỉ mát là nước, thật sự rất mát mẻ, gió thổi qua giọt nước cũng văng tung tóe, cực kỳ thú vị, còn sảng khoái hơn gió từ máy điều hòa nữa.

Nếu có thể thì Giang Quyện thật muốn có một cái giường ở đây ngủ cả mùa hè.

Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Biến cố đến đột nhiên mà không kịp chuẩn bị gì.

Đang đón gió thì có một người chạy đến, kinh hoảng kêu lên: "Không xong! Không xong ------!"

"An Bình Hầu dẫn quân đánh vào hành cung rồi!"

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Giang Quyện ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói kia là gì thì Tiết Từ Quân đã trở người dậy, co cẳng bỏ chạy.

Giang Quyện theo bản năng mà chạy theo.

Tiết Từ Quân không đi đâu khác, mà đến cung điện Hoằng Hưng Đế đang nghỉ ngơi.

Mở cửa ra, Hoằng Hưng Đế bình yên vô sự, Tiết Từ Quân thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chạy quá nhanh, qua một lát Giang Quyện mới chạy theo tới, Tiết Từ Quân muốn tìm Hoằng Hưng Đế còn Giang Quyện thì muốn tìm Tiết Phóng Ly, nhưng y phát hiện Tiết Phóng Ly không có ở đây.

"Uông công công, vương ----- Thái tử đâu?"

"Điện hạ đi gặp An Bình Hầu."

Uông tổng quản gấp đến đổ mồ hôi: "Sao lại là lúc này, sao lại trùng hợp như vậy. Tưởng tướng quân vừa dẫn quân đi diệt cướp chưa trở về, Hầu gia... bình thường bệ hạ đối xử với gã không tệ mà."

Uông tổng quản hơi vung tay: "Haizzzz!"

Đối với Uông tổng quản mà nói thì chuyện này xảy ra quá đột ngột, Giang Quyện biết được chút cốt truyện nhưng y cũng không nghĩ tới An Bình Hầu sẽ ra tay sớm như vậy.

Trong cốt truyện, An Bình Hầu đánh vào kinh thành là sau khi Giang Nam xảy ra lũ lụt, dù sao thì An Bình Hầu muốn dựa vào trận lũ lụt kia để thu được danh vọng, trở thành thủ lĩnh của quân khởi nghĩa.

Bây giờ Giang Nam không có chuyện gì xảy ra, càng không có quân khởi nghĩa, An Bình Hầu lấy binh mã ở đâu đánh vào hành cung?

Giang Quyện nghĩ không ra.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Giang Quyện bắt đầu nhớ tới Tiết Phóng Ly.

Vương gia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

**********

Bên ngoài hành cung.

An Bình Hầu ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt tối tăm, vẻ mặt khá là mãn nguyện.

Phía sau An Bình Hầu là một đám binh mã, vẻ mặt bọn họ đề phòng, người bắn tên đang giương cung nhắm vào Tiết Phóng Ly.

Bên phía Tiết Phóng Ly cũng như thế, thời khắc đối đầu nhau.

Tiết Phóng Ly nở nụ cười hờ hững: "An Bình Hầu, nếu bản vương nhớ không lầm thì bây giờ ngươi không nên ở kinh thành."

Lúc trước Tô Phỉ Nguyệt áp giải An Bình Hầu tới cửa xin lỗi, An Bình Hầu đã gây một trận sóng gió ở Ly vương phủ, Tô Phỉ Nguyệt cam kết sẽ cho Tiết Phóng Ly một câu trả lời, đợi An Bình Hầu dưỡng sức xong sẽ đuổi ra khỏi kinh thành.

Đương nhiên, Tiết Phóng Ly khịt mũi xem thường với việc này.

Đây mà gọi là câu trả lời thỏa đáng gì?

Thế nhưng hắn không thèm để ý.

Còn những binh mã trước mắt này...

Tiết Phóng Ly suy tư.

"Bệ hạ bệnh nặng, ngươi lại đưa bệ hạ đến hành cung, bản hầu không về kinh thì ngươi sẽ làm gì... ta đây là đang diệt phản tặc!"

Lời nói của gã vô cùng đại nghĩa, nhưng lại là đổi trắng thay đen, sau khi Tiết Phóng Ly nghe xong chỉ phì cười một tiếng, châm chọc: "Hay cho diệt phản tặc, Hầu gia đại nghĩa thật đó!"

An Bình Hầu: "Quá khen."

Đúng là gã đã tới Giang Nam một chuyến, sau đó bôn ba suốt đêm trở lại kinh thành.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Đi cùng An Bình Hầu lúc này chỉ là một phần nhỏ quân số, nhưng dù như vậy cũng mênh mông một vùng, nhiều hơn cấm vệ quân không ít, An Bình Hầu cho rằng có thể đánh một trận.

Chỉ là... có người khiến gã phải vững vàng, tạm thời đọ sức với Tiết Phóng Ly một phen.

Nghĩ đến đây, An Bình Hầu lại nói: "Điện hạ, tính tình ngươi tàn bạo, giết người không nương tay, không gánh nổi trọng trách. Đã như vậy sao không đầu hàng sớm đi, đừng để bị đánh bại thì lại phải chịu khổ, như vậy thì Thái tử phi của ngươi cũng không được lợi gì cả."

"Sao lại nhắc đến em ấy?" Tiết Phóng Ly hơi mỉm cười nói: "An Bình Hầu, bởi vì em ấy mà bản vương dạy dỗ ngươi nhiều lần rồi, sao ngươi không biết ghi nhớ nhỉ? Người khác ngươi muốn nhớ thương thì nhớ thương, nhưng người của bản vương là người mà ngươi có thể nhớ thương sao?"

Ngừng một chút, Tiết Phóng Ly thương hại nói: "An Bình Hầu, ngươi đừng thương nhớ nữa, trong mắt em ấy chỉ có bản vương, không thể rời khỏi bản vương một khắc nào, bản vương cũng rất khổ não."

"Ngươi..." Tay nắm chặt dây cương, sắc mặt An Bình Hầu không được đẹp lắm, giọng điệu đông cứng: "Thái tử phi của ngươi chỉ có mỹ mạo như vậy, ngươi xem y là bảo bối thì nghĩ người khác cũng giống ngươi sao, liếc mắt một chút là nhớ thương?"

Tiết Phóng Ly cười sâu xa hỏi: "Hầu gia, ngươi chỉ liếc mắt một chút thôi sao?"

An Bình Hầu bị hắn hỏi đến căm tức, cắn răng nói: "Đương nhiên!"

Tiết Phóng Ly nở nụ cười châm chọc: "Vậy thì tính là chỉ liếc mắt một chút."

Hắn không phản bác lại càng khiến An Bình Hầu tức giận thêm.

Rất nhiều chuyện rõ ràng trước mắt An Bình Hầu.

Tiết Phóng Ly sai người trói hai tay gã, ép gã quỳ xuống trước mặt mọi người mà xin lỗi, sỉ nhục gã!

Lửa giận trong lòng nổi lên, dường như thiêu đốt mất lý trí của An Bình Hầu.

Tiết Phóng Ly chỉ thờ ơ lên tiếng: "Trước kia bản vương chỉ thấy tính cách Hầu gia là ghét ác như thù, sau này mới phát hiện Hầu gia bắt nạt cả một cô nương yếu đuối, cũng chỉ có vậy, chắc là địch ý của ngươi sẽ không đơn giản chỉ vì xưa nay bản vương làm việc bừa bãi."

"Cô nương yếu đuối?"

Tiết Phóng Ly không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến chuyện đó An Bình Hầu càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngày đó trong cung của Đại hoàng tử, An Bình Hầu đập vỡ ngọc bội đính ước của chính gã nhưng cô nương kia lại cầm theo lệnh bài của Ly vương đến quan phủ cáo trạng. Cũng vì chuyện này mà danh vọng xưa nay của gã mất hết, bị vô số người chế nhạo!

An Bình Hầu phẫn hận nói: "Điện hạ, thủ đoạn của ngươi quả là cao cường!"

Tiết Phóng Ly khẽ mỉm cười: "Hầu gia có từng nghĩ, không phải thủ đoạn của bản vương cao cường, mà là Hầu gia.... quá ngu."

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, An Bình Hầu hoàn toàn bị chọc tức, lúc này gã vung tay lên một cái: "Lên cho ta! Bắt sống Thái tử -----!"

Lúc này trong đầu An Bình Hầu chỉ có lửa giận ngập trời, gã không muốn vững vàng gì nữa, chỉ muốn đọ sức, An Bình Hầu ra lệnh một tiếng, binh mã ồ ạt xông về phía trước.

Tưởng tướng quân không có ở đây, hành cung có cấm vệ quân, Hoằng Hưng Đế tới đây an dưỡng mang theo không ít cấm vệ quân, nhưng vẫn chưa bằng binh mã của An Bình Hầu.

Có lẽ là Tiết Phóng Ly cố ý khiêu khích khiến An Bình Hầu tức giận.

Nguyên nhân là do cấm vệ quân được huấn luyện nghiêm ngặt, còn binh mã của An Bình Hầu chỉ là tư binh được chiêu mộ, khi đối đầu với cấm vệ quân sẽ không có bài bản.

Đúng như dự đoán, hai bên giao chiến, không lâu sau đội quân của An Bình Hầu đã bị đánh tán loạn, lúc An Bình Hầu đâm một người, ngẩng đầu lên thì thấy người gã mang tới đã mất đi không ít!

Phế vật!

Một đám rác rưởi!

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Sắc mặt An Bình Hầu thay đổi, không giao chiến nữa, gã lui về phía sau, lập tức có kỵ binh tiến lên yểm trợ.

Tiết Phóng Ly cười trào phúng: "Người đâu, bắt sống An Bình Hầu."

Thế cuộc thay đổi trong nháy mắt, cấm vệ quân dồn dập truy đuổi An Bình Hầu, An Bình Hầu lui về sau, đến khi kỵ binh bị tiêu diệt hầu như không còn, gã đành phải hốt hoảng chạy trốn.

Tiết Phóng Ly hỏi gã: "Hầu gia, không phải muốn diệt phản tặc sao?"

Trong mắt An Bình Hầu chợt lóe lên hối hận, nhưng lập tức tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tiết Phóng Ly, không hề có dáng vẻ nhẫn nhịn, thậm chí như là có thâm cừu đại hận với Tiết Phóng Ly.

"Cuối cùng ta cũng sẽ lấy mạng của ngươi!"

"Hầu gia, ngươi không thức thời gì cả." Tiết Phóng Ly giơ tay lên, mũi tên hướng về phía An Bình Hầu, chỉ đợi hắn phát ra hiệu lệnh.

"Thái tử điện hạ, đợi đã."

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc đột nhiên có người lên tiếng ngăn cản, tốc độ nói của lão không nhanh không chậm, thậm chí còn ngậm ý cười.

Động tác của Tiết Phóng Ly ngừng lại, quay đầu, Tô Phỉ Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu như chào hỏi với hắn, sau lưng lão còn có rất nhiều binh mã.

Tô Phỉ Nguyệt ra hiệu một cái, hộ vệ bên cạnh lão thả một người ra.

"Điện hạ, điện hạ, không xong ------!"

Uông tổng quản lảo đảo chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng: "Phò mã, Phò mã... bắt bệ hạ và Thái tử phi! Lão cài người vào cấm vệ quân trong hành cung."

Tiết Phóng Ly nhướn mày.

Hắn còn đang nghĩ rốt cuộc binh mã của An Bình Hầu từ đâu ra, trong đó Tô Phỉ Nguyệt đóng vai gì.

Quả nhiên lão ra một phần lực.

Tiết Phóng Ly nói từng chữ từng chữ một: "Thì ra những năm này ngươi du sơn ngoạn thủy là giả, chiêu binh mãi mã mới là thật, giấu thật kỹ."

Tô Phỉ Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, thần cũng là vạn bất đắc dĩ, dù sao thần cũng có chuyện mình muốn làm. Huống hồ... không phải điện hạ đã phát hiện từ sớm rồi sao? Đứa cháu này của thần, lúc xuôi nam người của điện hạ theo cả một đường mà nó lại không hay biết, suýt chút nữa đã dã tràng se cát."

Tô Phỉ Nguyệt thở dài một hơi: "Nếu nó có được một nửa thông tuệ như điện hạ thì thần cũng bớt lo nhiều hơn, nhưng mà điện hạ à, dù như thế nào thì nó cũng là cháu của thần, nếu bỏ qua cho nó lần thứ nhất được thì bỏ qua thêm cho nó lần thứ hai đi."

Tiết Phóng Ly không trả lời, Tô Phỉ Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở hắn: "Điện hạ, Thái tử phi bây giờ còn ở trong tay thần, ngươi có thể không để ý đến bệ hạ, nhưng mà dù sao thì ngươi cũng để ý chút đến... Thái tử phi chứ nhỉ?"

"Đáng tiếc thật. Tưởng tướng quân phải đi diệt cướp, không thể trở về kinh thành, cấm vệ quân thì có hạn, Thái tử điện hạ muốn cứu Thái tử phi... cũng có tâm nhưng không có lực."

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly không đổi nhìn lão, lạnh lẽo như sắp kết thành băng, cả người đều là khí lạnh khiến người khác vô cùng sợ hãi.

Một lúc lâu, giọng Tiết Phóng Ly lạnh lẽo: "Thu tiễn."

Cung tên được hạ xuống, An Bình Hầu vỗ vỗ bụi bặm trên người, đi tới bên cạnh ngựa của Tô Phỉ Nguyệt, Tô Phỉ Nguyệt không nói gì với gã, chỉ ôn hòa nói với Tiết Phóng Ly: "Đa tạ điện hạ giơ cao đánh khẽ."

Tiết Phóng Ly chỉ hờ hững nói: "Điều kiện của ngươi."

Tô Phỉ Nguyệt nhẹ giọng nói: "Chút nữa sẽ có người tới báo cho Thái tử điện hạ."

Dứt lời, Tô Phỉ Nguyệt chắp tay, nhấc chân đi vào hành cung.

*********

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Trong điện.

Giang Quyện đang bối rối.

Giang Quyện ngồi một chỗ, ngón tay nắm chặt tay vịn, trong không khí đều là mùi máu tanh, Giang Quyện rất ghét mùi này, y cúi đầu không dám nhìn lung tung.

Ngoài cửa là thi thể đầy đất, máu chảy lênh láng.

Vừa rồi trong lúc Giang Quyện chờ tin tức thì bỗng nhiên tiếng thét chói tai vang lên, tiếng binh khí va chạm, không lâu sau cửa bị đá văng, rất nhiều người mặc đồ cấm vệ quân cầm kiếm đi vào, máu nhỏ từng giọt từng giọt từ trên vũ khí của đám người đó xuống.

Giang Quyện chưa từng trải qua tình huống như thế này, nhưng đại khái y cũng biết đây là tình huống gì.

Hình như bọn họ bị bắt rồi.

Biết Giang Quyện nhát gan, Tiết Từ Quân hỏi y: "Quyện ca, ngươi có sao không?"

Giang Quyện miễn cưỡng gật đầu: "Vẫn ổn."

Thật ra Giang Quyện không thích ứng được với hoàn cảnh này, nhưng y cũng cần mặt mũi, đành cố gắng trấn an bản thân mình.

Tiết Từ Quân: "Vậy thì tốt, ta còn sợ ngươi sẽ bị dọa khóc."

Giang Quyện: "... Không có đâu."

Nói vài câu, bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, lông mi Giang Quyện hơi run, lập tức yên tĩnh lại, trong lòng vẫn rất căng thẳng.

"Đã sớm nói với ngươi rồi, chỉ đọ sức với hắn, ngươi lại muốn giao chiến."

"Cữu cữu..."

Tô Phỉ Nguyệt đi vào trước, An Bình Hầu đi theo phía sau lão.

Giang Quyện: "???"

Phò mã? Sao mà có phần của Phò mã nữa?

An Bình Hầu thì thôi, Giang Quyện cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao thì cũng là cốt truyện, nhưng Tô Phỉ Nguyệt chen một chân vào khiến Giang Quyện rất mờ mịt.

"Thái tử phi."

Có lẽ là phát hiện ánh mắt của Giang Quyện, Tô Phỉ Nguyệt gật đầu với y, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước như một trưởng bối, giống như bây giờ không phải hiện trường cung biến mà là một buổi yến tiệc.

Giang Quyện: "Ông làm sao, ông làm sao..."

Giang Quyện không biết nói như thế nào, Tiết Từ Quân thì sau khi kinh ngạc xong liền mắng: "Tô Phỉ Nguyệt lão hay lắm, còn ngươi nữa An Bình Hầu, hai người các ngươi thế mà rắp tâm hại người!"

Tiết Từ Quân lên tiếng Tô Phỉ Nguyệt mới chú ý tới sự tồn tại của hắn, lúc này mới nói: "Lục hoàng tử, ngươi cũng ở đây à."

Tiết Từ Quân chất vấn lão: "Phụ hoàng của ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi? Tại sao ngươi phải thừa dịp người bị bệnh nặng mà binh biến? Người xem trọng ngươi như vậy, ngươi..."

"Lục hoàng tử." Tô Phỉ Nguyệt ngắt lời: "Bệ hạ cũng từng nói có lỗi với thần."

Tiết Từ Quân sững sờ, Tô Phỉ Nguyệt giơ tay lên một cái, nói tiếp: "Người đâu, đây không phải nơi Lục hoàng tử nên ở, đem hắn đi."

Lão hạ lệnh xong thì "cấm vệ quân" tiến lên bắt Tiết Từ Quân đi ra ngoài, Tiết Từ Quân giãy giụa nói: "Ta không đi, Quyện ca ở đâu thì ta ở đó, ta và Quyện ca cùng làm con tin!"

Hắn không sợ một mình, chỉ là không yên lòng cho Giang Quyện, muốn ở một nơi với Giang Quyện, nói chuyện với y cũng được.

Tô Phỉ Nguyệt uyển chuyển nói: "Lục hoàng tử, ngươi thôi đi."

Tiết Từ Quân cũng không nghĩ nhiều: "Ta tự nguyện làm con tin, ta và Quyện ca làm con tin của ngươi."

Thấy hắn nghe không hiểu, Tô Phỉ Nguyệt đành thở dài nói: "Điện hạ, ngươi không phải Thái tử phi, ngươi làm con tin cũng không có tác dụng gì, không uy hiếp được ai cả."

Tiết Từ Quân: "?"

Đậu mè.

Tính thương tổn không lớn, tính sỉ nhục cực lớn.

Không nghĩ tới là hắn không xứng làm con tin, Tiết Từ Quân trợn mắt há mồm, hắn không yên lòng cho Giang Quyện, Giang Quyện cũng không yên lòng cho Tiết Từ Quân, y lo lắng hỏi: "Ông muốn đem hắn đi đâu?"

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Dù trong tình huống này thì thái độ của Tô Phỉ Nguyệt với Giang Quyện vẫn ôn hòa, lão giải thích: "Thái tử phi yên tâm đi, ta sẽ không ra tay với Lục hoàng tử, chỉ đổi chỗ nghỉ ngơi cho hắn thôi."

"Vậy ta đi với hắn."

Tô Phỉ Nguyệt lắc lắc đầu: "Thái tử phi, ngươi rất quan trọng, nơi này có trọng binh canh gác an toàn hơn, ngươi cứ ở đây đợi đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ra tay với Lục hoàng tử, càng không làm gì ngươi, đợi sau khi chuyện của ta thành công thì sẽ để các ngươi rời khỏi đây bình yên vô sự."

Giang Quyện cuối cùng cũng coi như tìm được cơ hội hỏi lão: "Sao ông lại muốn... bức vua thoái vị?"

Nhìn thấy Tô Phỉ Nguyệt ở đây, Giang Quyện ngạc nhiên, sau khi qua đi thì cảm thấy hình như có thể giải thích được.

Binh mã của An Bình Hầu từ đâu ra? Gã luôn ở kinh thành, dưới chân thiên tử nếu dám chiêu binh mãi mã nhất định sẽ bị phát hiện.

Hơn nữa cho tới nay An Bình Hầu thật sự không có đầu óc, Giang Quyện cảm thấy gã không làm được tới mức độ này.

Ngủ đông nhiều năm, lặng yên không một tiếng động đổi cấm vệ quân, thừa dịp Hoằng Hưng Đế bệnh nặng, Tưởng tướng quân không ở kinh thành, một lần hành động phát binh.

An Bình Hầu không được, thế nhưng Tô Phỉ Nguyệt hoàn toàn có thể.

Chỉ là... tại sao chứ?

Lão ta không phải môn sinh đắc ý của ông ngoại sao?

Không phải lão ta muốn gột rủa bất bình trên thế gian sao?

Chờ chút.

Trong lúc suy nghĩ Giang Quyện nhớ ra điều gì đó, Tô Phỉ Nguyệt cũng lên tiếng: "Thái tử phi, ngươi có còn nhớ ta từng tán gẫu với ngươi về "Đào hoa nguyên ký"?"

Giang Quyện chần chừ nói: "Ừm."

Vẻ mặt Tô Phỉ Nguyệt ngóng trông: "Nếu như có thể sống trong chốn đào nguyên thì tốt biết bao?"

"Ông..." Giang Quyện muộn màng phát hiện một chuyện.

Y đến từ thế giới hiện đại, là một thế giới công bằng công chính, cũng có một trật tự ràng buộc tất cả mọi người, Giang Quyện đọc "Đào hoa nguyên ký" là đọc những ngóng trông của cổ nhân, dù sao thì ở cổ đại, phân biệt đẳng cấp mới là điều bình thường.

Phò mã khen "Đào hoa nguyên ký" không dứt, đối với việc y cứu một người chăn ngựa lão cũng biểu thị sự tán đồng, nhưng khi Cố Phố Vọng nghe việc này vẻ mặt lại là một lời khó nói hết.

Sao lúc đó y không phát hiện ra nhỉ?

Cố Phố Vọng còn như vậy mà Phò mã lại tán thành, thật sự rất kỳ lạ.

"Ông muốn... tạo ra một chốn đào nguyên?"

Giang Quyện vô cùng khiếp sợ nhìn Tô Phỉ Nguyệt.

Tô Phỉ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Dưới cường quyền tất có áp bức, ta muốn thế gian này không còn cường quyền cũng không còn áp bức."

Vậy thì ông lợi hại lắm.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Giang Quyện. Sau đó y dời tầm mắt, nhìn thấy ngoài cửa có một cánh tay, lông mi Giang Quyện run lên, phát hiện vấn đề rất lớn.

"Bị dọa rồi sao?"

Tô Phỉ Nguyệt thấy vậy cũng không để ý nhiều: "Đúng là rất kinh thế hãi tục. Ngay cả khi ta thông báo với thầy của mình, dò hỏi ý kiến của ông lão, ông ấy không chỉ không thèm để ý tới ta, thậm chí lần trước đến cửa muốn gặp mặt ông ấy cũng không chịu gặp."

Giang Quyện nhớ tới có chuyện này, nhưng đây không phải mấu chốt, y lắc lắc đầu: "Ta không bị dọa sợ, chỉ có điều... Ông nói muốn thế gian không còn cường quyền, cũng không còn áp bức, vậy ông một đường giết vào khiến nhiều người mất mạng như vậy, với bọn họ mà nói đó chẳng phải là ông đang áp bức họ sao?"

Tô Phỉ Nguyệt thở dài: "Thái tử phi, không thể tránh khỏi sự hi sinh, chỉ cần kết quả cuối cùng tốt là được rồi."

Giang Quyện không thể nào hiểu được: "Nếu tư tưởng của bọn họ giống ông, đều hi vọng xây dựng được một chốn đào nguyên, bằng lòng dâng tính mạng lên thì mới tính là hi sinh, nhưng bọn họ không có, là do người của ông đột nhiên xông vào giết họ, đây không phải là hi sinh, là sát hại."

Tô Phỉ Nguyệt nghe xong chỉ lắc lắc đầu, thất vọng nói: "Thái tử phi, ta tưởng rằng ngươi cũng nghĩ giống ta, trong lòng có một chốn đào nguyên, nhưng không ngờ... ngươi không khác gì với bọn họ."

Tô Phỉ Nguyệt nói: "Hôm nay chỉ là hi sinh trăm nghìn người, tương lai có thể tạo phúc cho hàng chục triệu người."

"Nhưng chốn đào nguyên ông muốn không phải là nơi có công chính có tự do sao?" Giang Quyện nói: "Ông nói muốn tạo ra một chốn đào nguyên, sau đó không nói lời nào mà giết họ, ông có khác gì với đám cường quyền mà ông chán ghét chứ?"

Tô Phỉ Nguyệt ngẩn ra, lúc lâu mới mỉm cười nói: "Thái tử phi thật là biết ăn nói."

Đây không phải biết ăn nói, Giang Quyện nghĩ sao thì nói vậy thôi.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tô Phỉ Nguyệt không nói tiếp với Giang Quyện, chỉ nhẹ giọng: "Thái tử phi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi."

Lão đi qua người Giang Quyện, đi về phía người nằm trên giường, Hoằng Hưng Đế đang lâm vào mê man, Giang Quyện lại hỏi lão: "Ông làm như vậy... Trưởng công chúa có biết không?"

Ánh mắt Tô Phỉ Nguyệt khẽ động, nhưng không nói gì chỉ nhìn Hoằng Hưng Đế chằm chằm, vẻ mặt phức tạp.

Chấp niệm nhiều năm của lão, cuối cùng kết thúc ở đây.

**********

Bên ngoài hành cung.

Trên giấy là chữ viết mạnh mẽ.

Tự vẫn trước giờ dậu.

Tiết Phóng Ly liếc nhìn một cái, môi đỏ khẽ nhếch, cười vô cùng nguy hiểm.

Người truyền tin không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn run rẩy đem chuyện Tô Phỉ Nguyệt giao phó nói ra: "Tô đại nhân nói... mong Thái tử điện hạ suy nghĩ cho Thái tử phi. Bạch tiên sinh là thầy của Tô đại nhân, Tô đại nhân cũng không muốn khiến Thái tử phi bị thương, nhưng nếu Thái tử điện hạ không chịu, vậy Tô đại nhân không thể làm gì khác hơn là..."

"Cút."

Tiết Phóng Ly nhẹ nhắm mắt lại, trong mắt đều là tơ máu, như ác quỷ từ địa ngục đi ra.

Đã truyền lời xong, người kia thấy thế không dám ở lâu, chân mềm nhũn lảo đạo chạy ra ngoài.

Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng Tiết Phóng Ly tràn đầy lệ khí không thể tĩnh tâm suy nghĩ.

Tưởng Sâm Đào đang trên đường về, nhanh nhất thì ngày mốt mới có thể về tới.

Cấm vệ quân trong kinh đã được điều đến, binh mã của Tô Phỉ Nguyệt cũng đang lục tục tập hợp, không giống lần đối chiến với An Bình Hầu, bị ép giao chiến thì phần thắng không cao.

Huống hồ... dù hắn có thiên binh vạn mã nhưng lại có một Giang Quyện là uy hiếp, vì vậy hắn lo lắng, hắn sợ hãi, hắn do dự không tiến lên.

"Điện hạ, Trưởng công chúa tới."

Thị vệ dẫn Trưởng công chúa Tiết Phù Oanh đi vào, cùng đi vào với bà còn có Cố Vân Chi và Cố Phố Vọng.

Tiết Phù Oanh mặc hoa phục nhưng tóc tai tán loạn, vẻ mặt uể oải, dường như bà đã khóc cả một đường, bây giờ đang cố gắng duy trì uy nghiêm của con gái thiên gia: "Phóng Ly..."

Cố Vân Chi nói: "Điện hạ, lúc thần và Phố Vọng dẫn người chạy đi, suýt chút nữa Trưởng công chúa đã bị bắt."

Dứt lời ông ấy thở dài một hơi: "Sao lão lại đi lối rẽ này chứ."

Cố Vân Chi nói được một nửa thì Tiết Phù Oanh lại bắt đầu chảy nước mắt: "Sao Phỉ Nguyệt lại làm ra chuyện này? Còn Chiếu Thời nữa. Bọn họ, bọn họ... Những năm qua, bổn cung tưởng rằng ông ấy chỉ du sơn ngoạn thủy với bổn cung, không biết rằng là đang lén lút chiêu binh mãi mã, bổn cung ở cạnh ông ấy sớm chiều nhưng chưa từng phát hiện ông ấy rắp tâm hại người, ông ấy..."

Tiết Phù Oanh nghẹn ngào, bà cầm khăn lau nước mắt, người ngày càng tiều tụy.

Tiết Phù Oanh hốt hoảng nói: "Trạng nguyên lang của bổn cung sao hôm nay lại trở thành loạn thần tặc tử chứ?"

Đến giờ Tiết Phù Oanh vẫn còn nhớ năm đó, kinh thành, hoa mẫu đơn, thiếu niên giục ngựa qua phố, hình ảnh đẹp đẽ.

Bà vốn chỉ lén xuất cung ngắm hoa, trên đường bỗng nghe được giọng nói của một người.

"Thầy, chí hướng của học trò chưa bao giờ thay đổi. Đời này chỉ nguyện gột rửa hết tất cả bất công trên thế gian!"

Tiết Phù Oanh nghĩ, ai vậy, khẩu khí thật là lớn.

Lúc bà vén mành lên nhìn, hồng y thiếu niên giục ngựa lướt qua, vạt áo tung bay, cả người thiếu niên phấn chấn tiêu sái.

Có lẽ là nhìn quá lâu, Tiết Phù Oanh bị phát hiện, thiếu niên liếc mắt một cái lập tức lấy xuống một bông hoa mẫu đơn, lúc đi ngang qua Tiết Phù Oanh thì thiếu niên giơ tay cài đóa mẫu đơn này lên tai của Tiết Phù Oanh.

Tiết Phù Oanh sững sờ, vốn nên mắng to kẻ xấu xa nhưng lại đỏ mặt, cuối cùng ngơ ngác nhìn thiếu niên đi xa, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng.

Trạng nguyên lang của bà, trong lòng có thế gian rộng lớn, có chí hướng hùng vĩ, từng đắc chí cũng từng sa sút, cuối cùng là cười trừ cho qua, tiêu sái buông thả.

Thì ra những điều đó cũng chỉ để bà nhìn thấy, cũng chỉ để bà cho rằng như vậy thôi.

Thì ra lão không cười trừ cho qua, cũng không tiêu sái buông thả.

Lão... ôm hận trong lòng, mưu tính nhiều năm.

Cả người bên gối cũng không biết gì cả.

Trạng nguyên lang của bà, biến thành như vậy từ lúc nào?

Là năm đó được người nhờ vả rửa oan khuất, kết quả quan địa phương cấu kết, dưới cường quyền người được giao phó cũng cắn ngược lại lão một cái, lão bị vào ngục, bị hành hình khổ không thể tả sao?

Nhưng cuối cùng người cắn ngược kia và trạng nguyên lang của bà đều được cứu!

Hay là năm đó ra sức báo việc này cho Bạch Tuyết Triều, xin được khẩu lệnh của hoàng huynh điều tra rõ vụ án, kết quả chịu hết khổ nhọc thậm chí trên đường về kinh bị trúng mấy mũi tên suýt chút nữa đã bỏ mạng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng lấy được vật chứng, chỉ đợi hoàng huynh hạ chỉ trừng trị đám quan lại kia.

Nhưng kết quả thì sao?

Căn cơ của hoàng huynh chưa ổn, việc này liên can rất rộng, cuối cùng lựa chọn đốt hết chứng cứ, nói với Tô Phỉ Nguyệt rằng: "Nước trong quá thì không có cá. Phỉ Nguyệt, lần này mở một mắt nhắm một mắt đi, đừng nhúng tay vào nữa."

Lúc đó trạng nguyên của bà ngày ngày uống rượu, sa sút rất nhiều, thiếu niên phong lưu đắc ý ngày xưa nằm trong lòng bà khóc thất thanh: "Phù Oanh, ta không cứu được ai cả, ta không làm được gì cả. Phù Oanh, ta sai rồi sao?"

Trạng nguyên của bà không nên như thế này mà nên hăng hái, thỏa thuê mãn nguyện, trên mặt đều là đắc ý tươi sáng.

Nghĩ tới chuyện cũ Tiết Phù Oanh càng đau buồn, lệ rơi đầy mặt, trong thời gian ngắn đứng không vững mà lảo đảo, Tiết Phóng Ly nhìn bà một lúc lâu rồi chỉ dặn dò người hầu: "Dìu cô mẫu xuống nghỉ ngơi đi."

Thị vệ nghe lệnh dìu Tiết Phù Oanh xuống, Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: "Cố tướng thấy thế nào?"

Cố Vân Chi suy nghĩ một chút: "Trưởng công chúa và Phò mã nhiều năm qua phu thê tình thâm, lần này khóc lóc kể lể rất là chân tình thật ý, dường như là bị che đậy rất kỹ, nhưng... vì lý do an toàn, vẫn nên cho người trông chừng Trưởng công chúa cẩn thận."

Dừng một chút, Cố Vân Chi nói tiếp: "Điện hạ, Phò mã phái người đến đây chưa, yêu cầu của lão là gì?"

Tiết Phóng Ly gõ gõ tờ giấy trên bàn, Cố Vân Chi nhìn sang thì thay đổi sắc mặt: "Giờ dậu? Bây giờ đã không còn sớm, chỉ còn hai canh giờ nữa!"

"Vừa rồi chim bồ câu của Tưởng tướng quân gửi thư tới, đại quân đã đến huyện Lộ An, nếu đi thẳng một đường thì Tưởng tướng quân có thể đi, nhưng mà muốn qua núi Cung Bàng phải qua huyện Bàn Thủy, trước giờ Dậu thì không thể về kịp."

Tiết Phóng Ly hờ hững nói: "Ý của Phò mã là muốn đánh nhanh thắng nhanh."

Kế trước mắt, là phải kéo dài.

Nhưng... Giang Quyện vẫn còn trong tay bọn chúng.

Tiết Phóng Ly nhìn về phía xa, dưới núi cao nguy nga là cung điện huy hoàng, nước chảy qua cung điện, cuối cùng thành một dòng sông chảy về phương xa.

Vẻ mặt hắn hơi động.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

"Điện hạ, nước."

Cố Phố Vọng đi vào với Cố Vân Chi nãy giờ không lên tiếng đột nhiên phát hiện ra điều này, cậu ta ở Đại lý tự tiếp xúc một tháng cũng phá được nhiều vụ án là dựa vào sự cẩn thận quan sát.

Tiết Phóng Ly đang đi lên tiếng thì có một thị vệ vội vàng đi vào.

Trong tay thị vệ là một bức tranh, trình lên cho Tiết Phóng Ly: "Điện hạ! Điện hạ! Đây là tranh lúc trước điện hạ nhờ Dương Liễu Sinh vẽ, căn cứ vào đặc điểm miêu tả mà phác họa ra, Dương Liễu Sinh sai người đem tới cho điện hạ."

Tiết Phóng Ly nhận cuộn tranh, vẻ mặt không cảm xúc mở ra, người trong tranh, là... An Bình Hầu?

Nhìn bức tranh rất lâu, trong lòng Tiết Phóng Ly đột nhiên có một suy đoán, hắn vén ống tay áo lên lấy bút viết một bức thư: "Lập tức gửi cho Tưởng tướng quân."

Hết chương 99.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.