Editor: Dứa
Cơn mưa rào mùa hè tới nhanh và đi cũng nhanh, sau khi gió ngừng mưa tạnh, bầu trời trở nên sáng sủa hơn, Mãn Mãn mặc quần áo mới chạy ra khỏi phòng, lại bị Liễu Uyên đang sải bước đi tới nhấc lên ôm vào lòng. Mãn Mãn ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Phụ hoàng!”
Khương Anh đứng trước cửa, thấy Liễu Uyên đã tự chỉnh trang xong, không còn vẻ nhếch nhác khi dính mưa. Hắn mặc bộ quần áo mới nàng làm, không phải những hoa văn lộng lẫy phức tạp trong cung, mà thanh nhã tựa như gió mát trăng thanh, nàng không khỏi nhìn thêm vài lần, bên tai truyền đến tiếng cười của Bạch Phù: “Vậy là bộ quần áo đó vẫn được mặc trên người Bệ hạ!”
Khương Anh thu hồi tầm mắt, mỉm cười, lần đầu tiên không phản bác lại. Bạch Phù ngạc nhiên hiểu ra suy nghĩ của nàng, bật lên tiếng thét chói tai: “Cầu xin ngài mau chóng hồi cung được không? Ta muốn làm đại quản sự trong cung của ngài!”
Khương Anh coi như không nghe thấy: “Thái hậu nương nương đâu?”
“Bệ hạ tới, Thái hậu nương nương đang trốn trong phòng.”
Bạch Phù dẫn Khương Anh đến phòng Thái hậu, quả đúng là Thái hậu phải chịu nỗi ấm ức to lớn, vừa nhìn thấy Khương Anh liền thở dài. Da đầu Khương Anh tê dại: “Thái hậu, chúng ta ra ngoài đi, Bệ hạ sẽ không tức giận đâu.”
Thái hậu lại thở dài: “Bên trong hành cung, Thái thượng hoàng bị nhốt cả ngày, sức khoẻ ông ấy không được tốt. A Anh…” Do dự muốn nói lại thôi, tất nhiên Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3628610/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.