Editor: Dứa
“Không nhọc Khương cô nương ra tay, bọn họ sẽ tự thỉnh tội.”
Liễu Uyên vươn cánh tay dài, cứng rắn ngăn cản, Khương Anh không còn đường thoát, chỉ hận mình lỡ miệng, đành phải nhắc lại chuyện cũ: “Không ngờ cũng có ngày Bệ hạ làm khó người khác.”
Lời nói mạo phạm, nhưng Khương Anh đành phải nhắc lại, nhớ năm đó sau khi tiến vào Đông Cung, nàng chưa từng gặp khó khăn hay chịu khổ gì, ngược lại Liễu Uyên luôn tôn trọng nàng, toàn bộ Đông Cung cũng đều cung kính Thái tử phi là nàng, chưa từng đối xử tệ bạc với nàng.
Khi đó, chuyện nàng không muốn làm, Liễu Uyên sẽ không ép buộc nàng, Liễu Uyên từng nói: “Trong mọi việc, nếu nàng tiến một bước, Cô sẽ tiến mười bước, nàng lùi một bước, Cô sẽ lùi mười bước, Cô sẽ không ép buộc nàng.”
Liễu Uyên thực sự làm được, khi Khương Anh đề nghị ly hôn, Liễu Uyên chưa từng ép nàng ở lại, mà lập tức đồng ý, hắn nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc “Không ép buộc”.
Vì lý do đó nên Khương Anh đã rời khỏi Đông Cung, nàng cho rằng Liễu Uyên không ép buộc là vì hắn không có ham muốn hay đòi hỏi, thật đáng buồn khi nhận ra chuyện Liễu Uyên không có ham muốn gì với mình.
Năm đó có thể làm được như thế, không có lý gì bây giờ lại không làm được.
Nàng không muốn, Liễu Uyên không thể ép buộc nàng.
Sắc trời xám xịt, màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy hai người, Khương Anh ngửa cổ, cố gắng mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585560/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.