Editor: Dứa
Không ai được động đến cửa hàng của nàng!
Khương Anh nghiêm mặt nói: “Muội chỉ thích quán rượu này, nếu thay đổi dù chỉ một chút muội cũng không vui, huynh trưởng muốn muội không vui sao?”
Tiết Thủ phụ không dè dặt nữa, vội la lên: “Sao thế được, nếu muội không thích, vi huynh sẽ không làm.”
Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, một người trẻ tuổi nói: “Cô cô thích quán rượu này, hay là cháu mở cho người một quán rượu giống hệt nhé?”
Khương Anh còn chưa kịp ngăn cản, hai mắt Tiết Thủ phụ đã sáng lên: “Ý kiến hay, muội trông quán này, quán rượu còn lại cứ để bọn họ trông giúp muội, tóm lại tặng cho muội, muội cứ nhận đi.”
Khương Anh: “Không cần…”
“Cứ quyết định thế đi!”
Tiết Thủ phụ chốt hạ, mọi người vui mừng, Khương Anh đành nói: “Thật sự không cần phải như vậy, muội không thiếu bạc, vừa rồi thay mọi người cầu xin trước mặt Bệ hạ cũng không nghĩ…”
Khương Anh không thể nói được nữa, bởi vì đám người xung quanh nàng đang đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt quá mức chân thành, từ chối bọn họ giống như làm chuyện xấu, đặc biệt là Tiết Thủ phụ, khiến một ông lão đau lòng, quả thực không được lương thiện cho lắm.
Khương Anh ho một tiếng, duỗi một ngón tay: “Chỉ một quán thôi.”
“Hiểu rồi!”
Mọi người vui vẻ rời đi, bản thân Khương Anh cũng mừng, nhưng thật không ngờ, nàng duỗi một ngón tay còn có thể hiểu theo cách khác.
Hai ngày sau, mười mấy chưởng quầy mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585559/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.