Editor: Dứa
Liễu Uyên quả thực trời sinh anh tuấn bất phàm, dáng người khoẻ khoắn, ngang tàng lẫm liệt, vóc dáng cao lớn chống đỡ bộ trang phục rộng rãi lộng lẫy, đường nét gương mặt vẫn đẹp đẽ hào hoa như mấy năm trước, hắn đứng dưới ánh sáng mờ ảo, thần sắc trên mặt giảm đi vẻ bất ngờ, tăng thêm vẻ hứng thú dạt dào.
Hắn không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Vậy Khương cô nương nói xem, trẫm oai phong chỗ nào?”
Nếu Khương Anh đã quyết chí tấn công thì sẽ không dừng lại, nghĩ thầm ta từng nằm chung một ổ chăn với ngài, chẳng lẽ còn không biết ngài oai phong chỗ nào?
Khương Anh mỉm cười, vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, không chút sợ hãi tiến lên vài bước thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ánh mắt dán chặt vào gương mặt quá mức tuấn tú của Liễu Uyên: “Bệ hạ oai phong chỗ nào, có nhất thiết phải nói ra không?”
Nếu giờ phút này có người đứng ngoài quan sát, nhất định sẽ phát hiện, trước đó mọi người không thắng nổi Khương Anh là chuyện bình thường, Khương Anh thực sự sẵn sàng mạo hiểm, lúc này nếu không phải Khương Anh quá mức thản nhiên, ánh mắt không chứa đựng chút mê đắm nào, thì chắc chắn mọi người đều cảm thấy nàng có tình cảm sâu đậm với Liễu Uyên.
Liễu Uyên cũng nhìn ra được, dù sao hai người đã từng làm phu thê, nếu Khương Anh có thể lại gần hắn một bước, hắn cũng có thể tới gần Khương Anh hai bước, cho đến khi hai người gần sát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung/3585556/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.