Quả thật Bùi An bảo nàng đi tắm cũng không có ý gì khác, lúc này gặp nàng đã đỏ mặt tía tai, cũng không khó đoán ra trong đầu nàng đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt hai người lại gặp nhau, ý tứ hàm xúc trong đó, trong lòng hiểu rõ ràng.
Chuyện động phòng sắp xảy ra, đột nhiên bị làm rõ thành ra có vài phần xấu hổ, tâm tư vốn vững vàng, bị nàng vô tình trêu chọc một cái, tâm thần lại lắc lư.
Bùi An nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu hổ trước mặt, nói, “Nàng đi trước đi, đồ đạc bên trong đã chuẩn bị xong.
Hôm nay mỗi một vật bày biện trong tân phòng này, đều là tổ mẫu, lão nhân gia tự mình bố trí.”
Hơn một tháng trước, cũng không biết tổ mẫu nghe được từ đâu chuyện Vân Nương thích hoa lê, nên bà đã nhờ hắn, bảo hắn ra ngoài tìm cửa hàng hoa, mua một ít cánh hoa khô.
Mùa xuân trong thành Lâm An có một trận mưa lớn liên tục hơn nửa tháng, cây lê đến lá cũng bị mưa dập cho tơi tả, nói gì đến hoa, cuối cùng vẫn là Vệ Minh đi qua phủ Giang Lăng mua về cho bà.
Bùi An sợ nàng lại xấu hổ, xoay người chủ động tránh đi, định ra ngoài ngồi một chút, để lại không gian cho nàng, mới đi được hai bước, phía sau là một tiếng, “Lang quân.”
Ngày xưa khi gọi hắn là Bùi công tử, hắn cũng không nghe ra nàng có gì không đúng, hôm nay một tiếng lang quân đột nhiên cảm động lòng người, rung động đến tâm can.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/2870965/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.