Sau khi biết ngọc bội là của Hình Phong từng đeo, Bùi An quả thật từng muốn vứt nó đi.
Một ngọc tặng hai người, thế mà nàng cũng nghĩ ra được.
Nhưng sau đó kết hợp với tình cảnh của nàng, ngẫm lại, nàng không cha không mẹ, Vương gia cũng không phải là đại phú đại quý, ngọc bội chất lượng như vậy hẳn cũng không có cái thứ hai.
Trước đó không lâu, hắn còn phải thuyết phục mình tiếp nhận thứ ‘hàng đã qua tay’ này.
Giờ hay rồi, nàng lại muốn đòi lại.
Bùi An trong lòng có chút không vui, không muốn đáp lời, ánh mắt cũng không nhìn nàng. Nến đỏ đã cháy xuống một đoạn, dầu sáp chảy ra, nhỏ thành vết.
Trầm mặc một lát, Bùi An quay đầu lại, thấy ánh mắt Vân Nương còn vương nơi mặt hắn. Bóng đêm dần tối, ánh mắt của nàng tựa hồ càng lúc càng tinh tán.
“Không đeo trên người.” Bùi An rốt cuộc vẫn đáp.
Hôm nay hắn thành thân, người tới rất nhiều, trong đó có người giao tình sâu đậm với Hình Phong. Hai năm trước lúc mình mới quen hắn, hắn đã đeo khối ngọc kia bên người. Chính mình có thể nhận ra, người khác cũng có thể nhận ra, đến lúc đó không biết lại sẽ truyền ra nhàn thoại gì. Để tránh phức tạp, đêm qua Bùi An đã tháo xuống, thuận tay đặt ở thư phòng.
Thật sự không đeo trên người.
Vân Nương gật đầu, có chút hiểu lòng người, “Ừ, vậy ngày mai lang quân trả lại ta.”
Bùi An:…
Nàng muốn lấy lại như vậy, Bùi An nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon/2870964/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.