Sau khi Trình Xu Ánh nhét cái hộp đó vào tay Trì Nghiên, bà ngâm nga một bài ca, nhẹ nhàng đi về phía biệt thự nhà họ Trì.
Để lại Tần Thời Dụ với vẻ mặt kinh ngạc và Trì Nghiên cầm cái hộp ba con sói như cầm quả bom trong tay.
Mười mấy giây sau, Tần Thời Dụ mới thu lại vẻ mặt tràn đầy sự khiếp sợ, cười một tiếng nhỏ không hợp thời.
“Mẹ anh… Cũng hiền lành thật đấy.”
Trì Nghiên nghiêng mặt qua, đầu mày vừa nhăn chặt lại từ từ giãn ra, ngón tay vuốt ve cái hộp đó, đuôi mắt bỗng nhiên lại lộ ra ý cười.
Sườn mặt của anh bị giấu dưới ngọn đèn mờ mịt, cái bóng nhỏ chiếu ở dưới hàng mi, cả người bị mài đi vài phần sắc sảo, sự lười biếng trở nên rõ ràng hơn.
“Quen là ok thôi.”
Nói rồi, Trì Nghiên giương mắt nhìn cô một cái đầy sâu xa, ngón tay đặt trên cái hộp cũng chậm rãi di chuyển, lúc này Tần Thời Dụ mới nhìn thấy hàng chữ trên hộp.
“Chuyển động trôi chảy, hộ tống cho tình yêu”
“Hoàng đế siêu mỏng, dám làm dám yêu”
…
Xin lỗi, cô không dám.
Tấn Giang cũng không cho phép.
*
Hai người trở về phòng, Trì Nghiên không nhanh không chậm lấy cái hộp đó từ trong túi ra để ở trên bàn, sau đó hơi nhướng mày, đáy mắt mang theo ý cười.
“Em thử nhìn kỹ nó xem, có phải có chỗ nào khác khác không?”
Tần Thời Dụ hơi đơ ra.
Tuy rằng không hiểu tại sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-khong-an-muoi-ca-uon/2753145/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.