Chương trước
Chương sau
Dạo gần đây Dục Thần bận việc ở công ty nên ít khi về nhà ăn cơm trưa cùng Tịnh Y nên buổi trưa cô thường đem cơm đến công ty ăn cùng anh.

Bình thường thì tầm 11h Tịnh Y đã đến nhưng hiện tại gần 12h rồi anh vẫn chưa thấy cô đâu cứ nghĩ là kẹt xe nên cũng không để tâm lắm sau đó quay sang làm tiếp tục công việc.

"Ting."

Điện thoại anh hiện sáng màn hình nghĩ là Tịnh Y gửi đến nên liền cầm lên xem thì là một đoạn video từ Thẩm Lệ Quyên.

Ban đầu Dục Thần cũng không màn đến nhưng giống như có một lực nào đó lôi cuốn anh phải xem nên gạt hết công việc sang một bên cầm điện thoại lên xem.

[A... bỏ tôi ra.]

[Chát.]

[Câm miệng lại không đừng trách gương mặt của mày bị tao hủy dung.]

(....)

Trong video là cảnh Tịnh Y bị trói lại trong một căn nhà nào đó nhìn có vẻ khá cũ kỹ. Trong lúc vùng vẫy để thoát khỏi mấy tên cồn đồ thì liền bị hắn nắm tóc gián xuống khuông mặt xinh đẹp của cô một bạt tai điến người còn dùng đôi chân bẩn của họ đạp lên người Tịnh Y.

Xem xong đoạn video của Thẩm Lệ Quyên gửi đến lửa giận trong người anh như bùng nổ nắm chặt lấy điện thoại như muốn nghiền nát nó ra, nhanh sau đó anh liền lướt điện thoại xuống gọi cho Thẩm Lệ Quyên.

"Bà muốn gì."

[Đơn giản thôi. Mày không lấy Uyển Đình cũng được nhưng phải chuyển hết cổ phần của JA cho tao.]

"Mơ đi."

[Vậy thì mày chờ lụm xát của con người yêu bé bổng của mày đi.]

Hai mắt anh đỏ ngầu trong lòng dân lên một nổi sợ hãi không phải anh sợ Thẩm Lệ Quyên mà là sợ Tịnh Y thật sự xảy ra chuyện gì.

"Tít... tít..."

Thẩm Lệ Quyên lập tức cúp máy mặc dù Dục Thần vẫn chưa trả lời, nhưng bà ta biết rõ Dục Thần vì cứu cô sẽ làm tất cả cho dù có lên biển đao xuống chảo dầu huống chi là cổ phần trong công ty.

Bên này Dục Thần như phát điên đập toang hết mọi thứ trong phòng Vĩ Thành bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn liền hốt hoảng chạy vào.

"Dục tổng có chuyện gì vậy."

"Đi... lập tức kiểm tra tất cả camara trên đường nhất định phải tìm được Tịnh Y cho tôi."

Nhanh sau đó Vĩ Thành lập tức chuẩn bị người đi kiểm tra camara mọi góc ngách trên đường để tìm kiếm Tịnh Y nhưng camara hoàng toàn bị hư khi hết trên mọi tuyến đường, Thẩm Lệ Quyên chính là đang muốn bức anh đến cùng.

Trong lúc tuyệt vọng nhất thì anh mới nhớ đến chiếc điện thoại.

"Đúng là điện thoại."

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi hơi thở có phần mệt nhọc vì tìm kiếm cô cả ngày trời. Dục Thần lôi điện thoại mình ra lấy số của Thẩm Lệ Quyên đưa cho Vĩ Thành bảo anh liên hệ đến cảnh sát để họ tìm định vị của Thẩm Lệ Quyên thông qua sim.

Vì có quan hệ rộng nên không bao lâu cảnh sát liền giúp anh tìm kiếm định vị của Thẩm Lệ Quyên thì biết bà ta đang ở một căn nhà hoang ở ngoại thành anh liền tức tốc chạy đến đó ngay bọn người của Vĩ Thành và cảnh sát thấy vậy cùng liền đi theo hộ tống.

........

"Bà chủ con này nhìn ngon quá có thể cho bọn em chơi đùa một chút không."

Một tên cầm đầu trong đám lên tiếng dùng đôi mắt thèm thuồng nhìn vào người Tịnh Y, Thẩm Lệ Quyên nghe tên đó nói vậy liền cười mãn nguyện.

"Được chứ, làm gì thì làm đừng để nó chết."

Tịnh Y vì la hét quá nhiều nên bị họ bịch miệng lại không thể nói gì chỉ biết chừng mắt nhìn Thẩm Lệ Quyên trong lòng không khỏi sợ hãi.

"Nhìn cái gì, hay mày muốn tao quay video lại gửi cho Dục Thần xem tụi này thoả mãn mày ra sao."

Thẩm Lệ Quyên nâng khuôn mắt của cô lên nhếch mép nói. Càng ngày cô nhìn khuông mặt bà ta thật sự giống một con ác quỷ quá thủ đoạn, quá kinh tởm.

"Đại ca chơi xong nhớ cho bọn em ké một chút nha."

Tên cầm đầu không nói gì li3m môi mình sau đó từ từ nhào đến chỗ Tịnh Y ghì chặt hai bả vai vô xuống sàn đất lạnh lẽo. Hắn ta cứ tiến lại gần cô không thể nói gì được ngoài hò hét từ trong họng vọng ra.

Vì bị bọn họ đánh đập cả buổi nên Tịnh Y cũng không có nhiều sức để chống cứ tên đó cứ thế đè lên người cô trực tiếp hôn xuống mặt nhưng bị Tịnh Y né tránh.

"Chát."

"Mày có nằm im không thì bảo."

"Gái đi3m như mày mà cũng muốn được người khác tôn trọng à, giả vờ thanh cao làm cái gì trước sau gì cũng phải nằm dưới thân của ông đây thôi."

Lại một cái tát nữa hạ xuống mặt cô khiến nó đỏ ửng lên. Tịnh Y thật sự kiệt sức không còn sức để có thể phản kháng lại bọn họ nữa cô như rơi vào tuyệt vọng cắn lưỡi mình máu từ từ trào ra.

"Ưm..."

Tên đó thấy máu chảy ra từ miệng liền biết cô cắn lưỡi nên đã dùng tay bóp chặt miệng Tịnh Y lại không để cô tiếp tục cắn nữa vì Thẩm Lệ Quyên đã nói không được để cô chết nếu không sơ đến tiền bọn họ cũng không nhận được dù chỉ là một cắc.

"Con đà bà này mày bị điên à."

"Rầm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.