"Sao vậy? Nghe nói là kiệt sức?" Trình Tước lấy từ trong giỏ trái cây mua đến một quả táo, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, cười giễu cợt: "Không giống cậu tẹo nào, hồi mới bắt đầu sự nghiệp, cậu thức đêm suốt mấy tháng cũng đâu có sao."
Liên Hách Duy nằm trên giường bệnh liếc anh một cái, chẳng thèm đáp lời.
Một người đàn ông khác ngồi trên sô-pha đối diện giường bệnh cũng lên tiếng: "Dù gì tuổi cũng không còn trẻ nữa, nên có chừng mực thôi."
Trình Tước nghe vậy cười lớn, gương mặt đẹp trai quyến rũ có vẻ tử tế, dễ khiến người ta tưởng rằng vô hại, đáng tiếc đều chỉ là giả tạo.
"Cười cợt đủ chưa? Các cậu có thể biến." Liên Hách Duy lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, bạn tồi, đúng là lũ bạn tồi.
"Hách Duy," Trầm Mộ Nhiên đứng lên từ sô-pha, cũng là một vẻ đẹp anh tuấn, có điều anh mang lại cảm giác quá lạnh lùng, thậm chí có phần cao ngạo, "Bạn già, không phải cậu thất tình rồi giận dỗi đấy chứ?"
Đối với trình độc miệng của Trầm Mộ Nhiên, Trình Tước hoàn toàn bái phục, anh càng cười đắc ý hơn: "Đúng vậy không? Đây chính là mối tình đầu của Liên thiếu nhà chúng ta ư!"
Liên Hách Duy thật sự muốn giết hai tên đó. Anh lao đầu vào làm việc, mất ăn mất ngủ năm ngày, để bản thân không nhớ đến cô gái nhỏ kia, kết quả... Anh không chỉ có không có cách nào ngừng nhớ cô, ngược lại còn vì kiệt sức nên ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện.
Cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-khong-quen/2886723/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.