Hai ngày sau, Cố An Mạt bắt đầu làm việc ở công ty mới. Sau hôm đó, cô không gặp lại Liên Hách Duy, cô nói với anh cô cần thời gian, để suy nghĩ thật kỹ càng.
Nhưng thực sự cô không có nhiều thời gian mà nghĩ về chuyện của mình cùng Liên Hách Duy, bởi công việc mới đã chiếm phần lớn thời gian của cô. Cô là người mới, công ty mới lại là tập đoàn lớn, mặc dù các tiền bối rất nhiệt tình giúp đỡ, nhưng cô vẫn còn nhiều điều cần học hỏi và giải quyết, cô muốn xử lý từng thứ một, cố gắng hoàn thành công việc.
Tính ra, đã năm ngày cô chưa gặp lại Liên Hách Duy, làm sao bây giờ? Cô... Rất nhớ anh, rất nhớ.
"Haizz..." Cố An Mạt không ý thức được bản thân cứ như vậy thở dài ra tiếng, khiến Vưu Tư Linh ngồi đối diện đang nghiêm túc gọi món phải bất mãn: "Tớ nói này An Mạt, ăn cơm cùng tớ cậu miễn cưỡng đến vậy sao?"
"... Tớ nào có..." Cô phát hiện, ngoại trừ lúc làm việc, thời gian còn lại cô đều dùng để nhớ Liên Hách Duy, ngay cả ngủ cũng nhớ.
"Cậu với Liên Hách Duy vẫn còn chiến tranh lạnh hả?" Vưu Tư Linh bỏ qua thực đơn, dự định nói chuyện với cô về vấn đề này một cách nghiêm túc.
"Chúng tớ không chiến tranh lạnh, chỉ là tớ cần chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng." Đáng tiếc Cố An Mạt chẳng những không thể làm rõ vấn đề, ngược lại từ đầu đến cuối chỉ toàn nghĩ đến người tên Liên Hách Duy kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-khong-quen/2886721/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.