Cánh cửa chợt bật mở, Uyên Thu xông vào, hối hả chạy lại gần nắm lấy tay của Đan Linh, quên mất sự hiện diện của những người xung quanh, tâm trí lúc này chỉ có Đan Linh.
"Mày có sao không? Tao nghe nói mày vừa tỉnh lại."
Lúc cô ngất xỉu khiến Uyên Thu một phen hết hồn, lo lắng đỡ cô vào trong biệt thư. Muốn ở lại bên cạnh đợi bác sĩ khám cho cô xong nhưng trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện liền phải gấp gáp chạy về, bây giờ nghe tin bạn thân tỉnh lại liền xông thẳng vào đây hỏi thăm.
Uyên Thu thở hổn hển, Đan Linh liền rót cho cô một cốc nước.
"Chắc mày mệt lắm nhỉ."
Nhìn trán thấm đẫm mồ hôi, Đan Linh dùng tay lau nó.
"Tao nghe bác sĩ nói là do mày tỉnh lại chưa lâu nên cần nghỉ ngơi nhưng lại gấp gáp đến gặp Hạo Thiên nên mới dẫn đến tình trạng kiệt sức ngất xỉu."
Đan Linh cười hiền hòa: "Tao ổn rồi, không sao đâu."
Uyên Thu thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy tốt rồi."
Hai người lại tiếp tục cười cười nói nói. Cảnh tượng đó khiến Hạo Thiên cảm thấy không vui. Vốn dĩ cô đang chú ý đến hắn nhưng lại bị cô bạn thân kia xông vào cản trở.
Đúng là tức muốn chết!
Bây giờ chỉ muốn đuổi hết đám người này đi, để cô và hắn lại, cùng nhau nói lời yêu thương âu yếm, nghĩ đến thôi cũng thấy sướng rồi.
Sau một hồi lâu như ngàn thế kỉ trôi qua, mọi người ai nấy cũng dần trở về nhà của mình.
Chỉ riêng chú Tấn cứng đầu đòi mang cô về căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-doi-chi-yeu-minh-em/1690494/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.