Chương trước
Chương sau
Mặt trời đã nhô cao, ánh sáng chiếu vào căn phòng tĩnh lặng khiến cho Thảo Vân nhíu mày mở mắt. Cảnh tượng đầu tiên hiện trong mắt cô ta chính là trần nhà màu trắng sang trọng với chùm đèn pha lê lộng lẫy.
Cô khẽ động người, toàn thân đau nhức mỏi nhừ không chút sức lực, có thể nói đêm qua là một đêm vô cùng cuồng nhiệt, phơi bày toàn bộ sự thật về con người của Thảo Vân.
Thảo Vân ngồi dậy, hình ảnh người đàn ông tôn quý ngồi trên chiếc ghế bành đối diện chiếc giường lớn, tây trang chỉnh tề, dung mạo xuất chúng, cử chỉ cao quý, khí chất phảng phất sự kiêu ngạo ngông cuồng.
"Anh Thiên!"
Giọng cô ta nỉ non vang lên, nhõng nhẽo phụng phịu đáng yêu, âm thanh giòn tan mê hoặc người nghe.
Hạo Thiên chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn cô gái trước mắt, thân thể được bao bọc bởi tấm mềm trắng tinh sạch sẽ, gương mặt nũng nịu tạo vẻ ngây thơ, khiến phái nam khó lòng cưỡng lại. Nhưng những thứ ấy đối với Hạo Thiên chỉ là hạt bụi bên đường, không hề để tâm đến nó.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ lại có chút gợn sóng.
"Đêm qua anh đúng là cuồng nhiệt!"
Thảo Vân không hề hay biết người đàn ông đã cùng cô triền miên đêm qua không phải là Hạo Thiên mà là một kẻ khác. Cô ta ở trước mặt Hạo Thiên, giả vờ ngây thơ vô tội như chú nai nhỏ ngơ ngác. Nhưng bản chất thật sự của mình đã bị Hạo Thiên nhìn thấu từ lâu.
Lòng bàn tay siết chặt lại, thời khắc này hắn đã chờ đợi rất lâu rồi. Kẻ bắt cóc Đan Linh đang ở trước mặt hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó phải chịu đau đớn với những gì đã gây ra cho Đan Linh.
Cánh môi khẽ giật giật, đôi mắt bỗng chốc hóa thành quỷ dữ khiến Thảo Vân nhìn vào có chút e dè. Vốn đang bình thường tại sao Hạo Thiên lại thay đổi đột ngột như thế?
"Người cùng cô đêm qua, không phải là tôi."
Thảo Vân lặng người nhìn hắn, vẻ mặt không tin nổi những gì vừa nghe. Hắn không phải là kẻ cùng cô triền miên đêm qua ư? Không thể nào! Rõ ràng cô ta đã hạ dược hắn rồi mà?
"Anh đúng là khéo đùa! Người cùng em đêm qua rõ ràng là anh mà!"
Cô ta xua tay, chối bỏ những điều Hạo Thiên vừa nói. Nhưng hắn không chút quan tâm, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mắt Thảo Vân, bóng dáng cao lớn như muốn che khuất đi ánh mắt trời chói chang từ bên ngoài chiếu vào.
"Cô chắc kẻ cùng cô đêm qua triền miên không dứt là tôi?"
Sắc mặt Thảo Vân khẽ tái xanh. Cô ta cứng họng nhất thời không nói nên lời. Thảo Vân cố gắng lục lọi trong kí ức, đúng là cô ta không nhớ rõ kẻ cùng mình đêm qua mặt mũi trông như thế nào vì cô ta luôn nghĩ kẻ đó chính là Hạo Thiên. Đêm qua 'mây mưa' vui vẻ, cô ta như bộc lộ hết con người dâm đãng của mình, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi kẻ cùng mình làm chuyện đó là ai.
Hạo Thiên cúi người, kề sát tai cô nói nhỏ:
"Kẻ cùng cô đêm qua không phải tôi mà là một người đàn ông khác!"
Sắc mặt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch không chút giọt máu. Thảo Vân cử động người lùi lại, bàng hoàng nhìn Hạo Thiên.
"Không...không thể nào..."

Hạo Thiên bật tivi lên, cảnh tượng trên tivi khiến Thảo Vân sợ hãi che miệng lại. Những âm thanh rên rỉ đầy dâm dục không ngừng vang lên bên tai cô, khung cảnh người phụ nữ cùng với gã đàn ông quấn quýt nhau điên cuồng.
Càng bất ngờ hơn nữa, cô chính là người phụ nữ trong đoạn video đó!
Hình ảnh cô phơi bày bộ dạng đầy khiêu gợi của mình ra để cầu xin gã đàn ông đó thỏa mãn trông thật xấu hổ làm sao. Nếu như đoạn video này được tung lên mạng, thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.
Đêm qua cứ tưởng sẽ trở thành phượng hoàng nhưng bây giờ cô ta đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành kẻ trắng tay.
"Thấy sao? Thú vị không?"
Cô cứng đờ cả người, đưa mắt nhìn Hạo Thiên trong bộ dạng vô cùng đắc ý.
"Tôi sẽ tung đoạn video này lên mạng."
Câu nói vừa thốt ra khiến đầu Thảo Vân như nổ tung. Tại sao hắn lại muốn tung nó lên mạng? Như thế thì danh dự và lòng tự tôn của cô sẽ bị hủy hoại trong tay người đàn ông tàn độc này.
"Sao anh lại đối xử với em như thế...? Em từng là người anh yêu nhất mà...?"
Thảo Vân kinh hãi nhìn người đàn ông trong tầm mắt, giọng nói dễ dàng nhận thấy sự sợ hãi của cô ta. Dù gì cũng từng là người yêu của nhau, tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như thế?
Tại sao lại quay đoạn video đó rồi còn muốn tung nó lên mạng cho bàn dân thiên hạ xem? Sao lại độc ác với cô ta như thế?
"Đúng! Cô từng là người tôi yêu nhất, nhưng chỉ là từng mà thôi, bây giờ thì không. Cả đời này về sau, người tôi yêu nhất chỉ có một mình Đan Linh mà thôi. Cô ấy chính là người phụ nữ tôi nguyện ý bảo vệ suốt cuộc đời này. Tôi cũng từng nói với cô, cô không xứng để làm vợ tôi!"
Thảo Vân như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. Cho dù thế nào cô ta cũng không đủ xứng trở thành vợ của Hạo Thiên.
"Nhưng cho dù như thế thì tại sao lại đối xử với em tàn độc như vậy?"
Đối xử tàn độc? Vậy Thảo Vân đối xử với Đan Linh có tàn độc không? Sai người xém chút cưỡng bức cô ấy, bắt cóc rồi định ra tay giết cô ấy, có tàn độc không?
"Tàn độc? Vậy việc cô bắt cóc Đan Linh là không tàn độc đúng không? Việc cô sai người muốn cưỡng bức cô ấy là không tàn độc à?"
Âm thanh giận dữ vang lên khắp căn phòng khiến Thảo Vân sợ hãi co người lại một góc. Hạo Thiên bước đến gần cô ta, dùng tay bóp mạnh xương quai hàm khiến Thảo Vân cảm thấy đau đớn vô cùng. Hắn như muốn bóp nát hàm cô, khiến cô ta phải chịu sự đau đớn tột cùng.
"Những việc cô đã làm với Đan Linh, tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả lại gấp đôi!"
Hạo Thiên không do dự mở điện thoại lên, ở trước mặt Thảo Vân dùng một nickname nặc danh đăng đoạn video đó lên mạng xã hội. Thảo Vân sợ hãi định giơ tay cướp lấy điện thoại nhưng Hạo Thiên đã nhanh hơn một bước, giữ lấy người cô ta lại.
Chỉ trong vòng năm phút, đoạn video đó đã thu hút hàng ngàn lượt xem, những người xem đa phần điều bình luận chửi rủa Thảo Vân là một đứa con gái dâm đãng, phần còn lại thì tỏ ra hưng phấn và bình luận những lời dâm tục.
Chỉ vỏn vẹn vài chục phút, danh dự của Thảo Vân đã bay sạch, mọi người trên mạng đều dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhận xét về cô trong đoạn video. Bản tính dâm đãng được bộc lộ trước công chúng, đều đó khiến hình ảnh Thảo Vân trở nên xấu xí trong mắt mọi người.
Trước nay cô ta luôn cố xây dựng hình ảnh đẹp mắt trước thiên hạ, bây giờ thì mọi thứ đã bị tan biến trong nháy mắt.

Thảo Vân tức giận trừng to mắt nhìn Hạo Thiên, mọi thứ kiềm nén bấy lâu nay như được bộc lộ hoàn toàn.
"Tên khốn Hạo Thiên! Anh dám hủy hoại thanh danh của tôi, đúng làn hèn hạ!"
Dứt lời, Hạo Thiên liền rút ra một khẩu súng chĩa vào đầu của Thảo Vân, ánh mắt lúc này đã hóa thành một con quỷ tàn bạo.
"Bây giờ thì xuống gặp Diêm vương đi!"
Nhìn mũi súng chĩa vào phía mình, Thảo Vân toàn thân run rẩy. Cô ta vừa mạnh miệng vài phút trước, vài phút sau đã hóa thành sợ sệt run rẩy.
Hạo Thiên định bóp còi thì Minh Thuận từ đâu chạy đến đẩy ngăn hắn lại khiến viên đạn bị lệch hướng, bắn trúng vào vai của Thảo Vân.
Hạo Thiên đứng dậy nhìn Minh Thuận, tức giận quát lớn:
"Mày đang gì vậy? Tao đang trả thù cho Đan Linh vậy mà mày dám xen ngang!"
Lúc này, Thảo Vân đột nhiên cười lớn:
"Hahaha! Trả thù cho Đan Linh sao? Con nhỏ đó chết rồi! Chính mắt tôi nhìn thấy nó nhảy xuống cầu, dưới đó nước sông chảy rất xiết, nó chắc chắn đã chết rồi!"
Lời nói đã làm Hạo Thiên thêm kích động, hắn giơ súng lên, muốn bắn chết Thảo Vân nhưng lại bị Minh Thuận ngăn cản.
"Khoan hãy giết cô ta, giao cô ta cho Thảo Tâm xử lí đi. Mày nghĩ cô ta gây ra cho Đan Linh nhiều tổn thương như thế mà để cô ta chết dễ dàng vậy ư?"
Hạo Thiên có chút bình tĩnh lại, không bắn chết Thảo Vân mà chỉ bắn vài cái vai còn lại của cô ta, cho cô ta cảm nhận được sự đau đớn rồi sai người đưa cô ta vào ngục giam.
Mọi chuyện đã xong xuôi nhưng Hạo Thiên vẫn không thể giữ nổi sự bình tĩnh, hắn tức giận đập tay vào tường khiến cho bức tường bị nứt ra nhưng đồng thời các ngón tay cũng bị thương.
"Tao nhất định sẽ không tha cho Thảo Vân!"
Suốt từ nãy giờ, Hạo Thiên luôn lảm nhảm câu đó không ngừng, hai mắt trừng to đáng sợ, như thể chỉ hận không giết được Thảo Vân ngay bây giờ. Trước khi giết cô ta, phải hành hạ cô ta sống không bằng chết.
Minh Thuận băng bó vết thương trên tay cho Hạo Thiên, sau khi xong mọi việc, anh mới nói:
"Ngoài Thảo Vân ra còn một tên nữa đã hợp tác với cô ta bắt cóc Đan Linh. Hắn ta cũng chính là kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc này, là tên Hiên."
Hạo Thiên siết chặt tay lại thành nắm đấm, "Tao nhất định sẽ không tha cho bất kì kẻ nào cả! Chúng dám giết Đan Linh, tao sẽ giết chúng. Chúng dám bắt Đan Linh rời xa tao, tao sẽ khiến chúng sống không bằng chết, khiến chúng đau khổ tuyệt vọng."
Minh Thuận vội vàng đặt tay lên lưng an ủi Hạo Thiên:
"Tao nghĩ Đan Linh không dễ dàng chết vậy đâu. Cô ấy chỉ nhảy xuống sông, cơ hội sống sót tuy thấp nhưng vẫn có thể giữ lại mạng sống được. Tao sẽ cho người đi tìm cô ấy, mày đừng lo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.