Chương trước
Chương sau
Bình minh vừa lên ngay lúc chú Tấn vừa trở về nhà. Anthony vội vã chạy đến trước mắt ông, gương mặt nở nụ cười mừng rỡ giống như vừa gặp chuyện vui gì đấy.
"Ông Tấn, tôi biết được kẻ bắt cóc Đan Linh là ai rồi."
Chú Tấn ngỡ ngàng nhìn anh, vội vàng nắm lấy cánh tay của Anthony, "Là kẻ nào?"
"Hoàng Lâm Thảo Vân, đại tiểu thư nhà họ Hoàng, người yêu cũ của Hạo Thiên."
Chú Tấn khẽ nhíu mày, đôi mắt lộ rõ vẻ trầm ngâm suy tư, một bộ dạng trầm tư hiếm thấy của ông. Anthony ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, hình như ông ấy có vẻ không vui.
"Vậy tiểu thư bây giờ an toàn chứ?"
Điều ông lo lắng nhất chính là sự an nguy của Đan Linh, mong rằng cô vẫn ổn. Anthony khó khăn nhìn ông, đôi mắt thoáng tia buồn bã.
"Cái này tôi cũng không chắc. Biết kẻ bắt cóc là Thảo Vân nhưng tung tích của Đan Linh vẫn chưa rõ."
Chú Tấn thở dài ngao ngán. Ông lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ của gia tộc họ Phùng thì bỗng bị Anthony ngăn lại.
"Khoan hãy gọi cho họ! Tung tích của Đan Linh tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm biết thôi. Hạo Thiên biết Thảo Vân đang ở đâu, anh ta sẽ giúp chúng ta tìm kiếm Đan Linh. Bây giờ đừng vội sai người đi tìm tung tích của cô ấy, như thế thân phận của Đan Linh sẽ dễ dàng bị bại lộ, chúng ta nên chờ thời cơ thích hợp."
Chú Tấn thoáng do dự, ông nhìn điện thoại trong tay đồng thời nhớ đến những lời Anthony vừa nói, suy nghĩ gì đó rồi quyết định bỏ điện thoại vào trong túi áo.
Bây giờ cứ từ từ, hiện tại đã có Hạo Thiên giúp đỡ ông, ông chỉ cần chờ thời cơ thích hợp để ra tay thôi.
Dám bắt cóc Đan Linh, như thế chẳng khác gì muốn khiêu chiến với Phùng gia, ông nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Ngục giam nằm dưới tầng hầm tại một căn nhà cũ kĩ ở con phố nhỏ. Tiếng la hét kêu gào của Bạch Yên không ngừng vang lên khiến những tên lính canh gác đứng xung quanh cảm thấy chói tai.
Bạch Yên bị trói trên một cái ghế bởi dây xích bằng sắt, hai tay bị còng lại nhưng may mắn là Chí Khải không dùng băng keo dán miệng bà ta lại nên mới còn sức mà kêu gào la hét.

Tiếng giày vang lên đều đều, Chí Khải đi đến trước nhà giam, nhìn Bạch Yên bộ dạng thảm hại nhếch nhác đáng thương, trong lòng anh có chút thỏa mãn. Nhưng tiếng hét ồn ào của bà ta khiến anh vô cùng khó chịu nên đã đem một cuộn băng keo xuống đây để dán miệng Bạch Yên lại.
"Tôi thấy nãy giờ bà la hét ồn áo quá đấy."
Bạch Yên ra sức vùng vẫy nhưng vô dụng, bà ta bất lực hướng mắt về Chí Khải, mạnh miệng bảo:
"Mày đừng nghĩ tao sợ mày. Chắc chắn Chính Nguyên sẽ đến đây cứu tao khỏi tay mày, thằng oắt con!"
Chí Khải liền cười mỉa mai khi nghe thế. Bạch Yên đúng là loại phụ nữ ngu ngốc!
Bà ta nghĩ những chuyện như thế sẽ làm khó được Hoàng Lâm Chí Khải sao? Mơ đi! Cho dù là ba của anh có đến đây thì Chí Khải cũng không sợ, vì trong tay anh đang nắm giữ một bí mật nhỏ của Bạch Yên.
"Để tôi cho bà xem một đoạn video ngắn."
Lời nói thần bí mang theo nguy hiểm khiến sống lưng của Bạch Yên cảm thấy ớn lạnh. Chí Khải từng bước đi đến bước mắt Bạch Yên, mở điện thoại cho Bạch Yên xem một đoạn video vô cùng thú vị.
Nhìn đoạn video hiện rõ trên màn hình điện thoại, mặt Bạch Yên trắng bệch giống như người sắp chết, vẻ sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt, môi mím lại kiềm nén sự kinh hoàng với những gì đang ở trước mắt mình.
"Bà có nhận ra người phụ nữ đang vui vẻ cùng với gã đàn ông kia là ai không?"
Bạch Yên muốn nhắm mắt lại, bà không muốn nhìn thấy cảnh này nhưng một thứ gì đó thôi thúc bà ta khiến bà buộc phải mở mắt ra.
Bà nhận ra chứ, nhận ra người phụ nữ đang sung sướng 'mây mưa' trên giường với gã đàn ông kia chính là bà. Bà đã ngoại tình sau lưng Chính Nguyên.
Không ngờ Chí Khải lại có được đoạn video này!
Xem ra bà đã quá khinh thường thằng nhóc này rồi!
"Cái này chưa là gì đâu. Lát nữa tôi sẽ cho bà xem thêm một đoạn video thú vị hơn nữa."

Bạch Yên bàng hoàng nhìn chàng trai mang gương mặt anh tuấn lãnh đạm, nụ cười bên khóe môi cứ như một lời mỉa mai đầy khinh thường trắng trợn của anh ta dành cho bà.
Cứ ngỡ đã nắm chắc phần thắng trong tay, lại không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này!
Sau cuộc triền miên đêm qua, Thảo Vân đã mỏi nhừ cả người, nằm yên trong lòng gã đàn ông không hề quen biết. Gã ta ngồi dậy, tắm rửa thay quần áo. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Gã mở cửa, nhìn thấy cô gái trong tầm mắt cũng đoán được là Thảo Tâm.
Cô đi vào, nhìn Thảo Vân nằm dài trên giường, không một mảnh vải che thân, đối diện là chiếc máy quay.
Cô cầm máy quay lên, nâng niu trong lòng bàn tay, gương mặt vui như hoa.
"Sau khi xong việc tôi đã tắt máy quay để tránh hết pin."
"Anh làm tốt lắm!"
Thảo Tâm khen gã đàn ông một câu, lấy ra một sấp tiền đưa cho gã.
"Cảm ơn Thảo Tâm tiểu thư!"
Gã đàn ông vui vẻ mân mê sấp tiền trong tay. Công việc này đúng là rất sung sướng! Không những được thịt một cô em xinh tươi, còn có cả một sấp tiền nữa.
"Đêm qua tôi đã rất vui vẻ với cô ta. Đúng là làm với cô ta sướng thật, nhưng cô ta cũng cuồng nhiệt lắm đấy, đòi quấn lấy tôi không buông suốt một đêm. Phải nói cô ta đúng là loại phụ nữ dâm đãng mà!"
Gã nói xong liền rời đi không ở lại.
Thảo Tâm nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trên chiếc giường kia, cánh môi cong lên cười vui vẻ.
Phần còn lại cứ giao cho Hạo Thiên xử lí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.