Thấy Bạch Yên không tỉnh lại, Đan Linh mở cốp xe hơi ra, tìm kiếm một sợi dây thừng trói bà ta lại sau đó lái xe tẩu thoát khỏi đây. Trên xe có thiết bị định vị, giúp cô dễ dàng thoát khỏi nơi đây. Nhưng người tính không bằng trời tính, một hồi lâu sau có rất nhiều chiếc xe chạy theo rượt đuổi Đan Linh. Qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Thảo Vân ngồi trên chiếc xe mui trần, dẫn theo sau là một dàn xe hơi đuổi theo cô. Đan Linh cắn môi, thầm trách số phận xui xẻo của mình, tưởng chừng đã chạy thoát không ngờ vẫn bị rượt đuổi. Cô bẻ bánh lái, điều khiển hướng xe quẹo qua bên phải, nhấn ga tăng tốc. Thảo Vân từ từ đứng dậy, cầm súng chĩa về phía trước, không do dự bắn một cái. Đan Linh qua gương chiếu hậu của xe, khó khăn di chuyển tránh né những phát súng của Thảo Vân. Cô ta không phục, liền cúi cầm khẩu súng ngắm, nhắm chuẩn mục tiêu bóp còi. Viên đạn được bắn ra xuyên qua lớp kính ở ghế sau của xe, vọt thẳng lên phía trước. Dựa vào gương chiếu hậu trong xe, Đan Linh cúi đầu xuống, thành công tránh được viên đạn nhưng kính xe trước mắt đã có một lỗ thủng lớn. Đan Linh nhìn lỗ thủng trước mặt, tay cầm chặt vô lăng, thở dốc không ngừng. Lúc nãy là cô nhanh tay tránh kịp, nếu không thì đã đi chầu Diêm vương rồi. Bắn không trúng cô, Thảo Vân tức đến điên người, mở miệng mắng chửi: "Chết tiệt! Con ả đó nhanh quá!" Tài xế ngồi cạnh nhấn ga phóng xe thật nhanh để đuổi kịp Đan Linh. Nhìn thấy Thảo Vân sắp đuổi kịp mình, cô nhấn ga xe, quẹo qua bên trái, phóng đi thật nhanh. Mọi thứ kịch tính giống như một cuộc đua xe, không ai nhường ai.
Tốc độ xe bắt đầu giảm dần, Đan Linh cúi đầu xuống, phát hiện xe đã hết xăng. Cô cau mày cắn cánh môi anh đào, thầm mắng chửi một câu trong lòng. Những chiếc xe phía sau đã dần đuổi theo kịp, cô đành mở cửa bước xuống, chạy thật nhanh lên cây cầu nhưng đám người của Thảo Vân đã vây lấy xung quanh cây cầu, dồn ép cô vào lan can bên hông cầu. Tất cả mọi người bước xuống xe, Thảo Vân khoanh hai tay trước ngực, miệng cười đắc ý, trên tay là khẩu súng lục được nạp đầy đạn. "Mày thua rồi, Đan Linh!" Đan Linh kiên cường nhìn xung quanh, bản thân đã bị bao vây, không còn đường thoát. Cô tiếp tục lùi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào thành lan can sắt lạnh lẽo của cây cầu. Gió đêm thổi mạnh, dưới cây cầu là dòng sông nước chảy rất xiết, một đám người bao vây cô, không để cô có đường chạy thoát. Thảo Vân cười đáng sợ, giơ cây súng chĩa vào người Đan Linh, định bóp còi thì hành động của cô đã làm Thảo Vân sửng sốt. Đan Linh trèo lên lan can của cây cầu, không do dự nhảy xuống mặc cho dòng nước chảy rất xiết. Cả người cô chìm xuống con sông lớn, dòng nước lạnh lẽo cuốn quanh người cô, đôi mắt cô lờ mờ mở ra, phía trước chỉ là một mảnh tối đen, cô giơ tay lên, như muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng không được. Thảo Vân chạy đến nhìn xuống dưới cầu, không hề thấy Đan Linh nổi lên, hình như cô đã bị chìm xuống nước rồi. Cô ta lo lắng không biết Đan Linh còn sống hay đã chết nhưng nghĩ đến việc nước ở con sông này chảy rất xiết, thông với ngoài biển, điều đó cho thấy cơ hội sống sót của Đan Linh rất thấp. Thảo Vân mỉm cười thỏa mãn, bây giờ đã không còn ai có thể giành lấy vị trí phu nhân Trần gia của cô ta rồi. Tại biệt thư riêng của Hạo Thiên. Hạo Thiên đột ngột mở mắt, mồ hồi chảy dài trên trán, hơi thở hổn hển không đều. Hắn đưa tay lên trước ngực, cảm nhận có đều không lành đã xảy ra. Minh Thuận ngồi kế bên giật mình nhìn Hạo Thiên: "Có chuyện gì sao?"
Hạo Thiên sắc mặt trắng bệch, phát hiện mình đã ngủ được một lúc. Cả người hắn hơi run, đánh mắt sang nhìn Minh Thuận: "Tao...tao thấy Linh nhảy xuống cầu..." Hắn siết chặt tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tinh thần hoảng loạn bất ổn giống như vừa gặp ác mộng kinh hoàng. Minh Thuận vội đặt tay lên lưng Hạo Thiên, nhanh chóng trấn an hắn để giúp tâm tình của hắn ổn hơn. "Không sao đâu, chỉ là mơ thôi, không có thật đâu." "Nhưng tao lại cảm thấy giấc mơ đó rất chân thật." Minh Thuận thở dài, vuốt tấm lưng đẫm mồ hôi nhễ nhãi của Hạo Thiên. "Dù thế thì cũng là mơ thôi. Chắc do mày lo lắng cho cô ấy quá nên mới mơ như thế. Nghe tao, ngủ chút đi rồi ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Đan Linh." Hạo Thiên lắc đầu, hắn nhìn vào bức ảnh của Đan Linh, ánh mắt tràn ngập lo lắng kèm theo sự sợ hãi ẩn giấu sâu bên trong. Hắn trở nên trầm ngâm một lúc, lấy điện thoại ra gọi cho thư kí Kim. Tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ của Kim Hoàng, anh mơ hồ ngồi dậy bắt máy. "Lập tức đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm Đan Linh, sai người đi đến những cây cầu trong thành phố tìm kiếm cô ấy." Dứt lời, hắn liền tắt máy. Kim Hoàng nhìn màn hình điện thoại, thở dài một tiếng. Anh đã cùng thuộc hạ tìm kiếm Đan Linh cả ngày rồi, đến đêm ngủ cũng không yên, phải đi tìm cô. Minh Thuận nhìn Hạo Thiên thần sắc không ổn, nhợt nhạt giống như người bệnh. "Chỉ là một giấc mơ thôi, mày không cần làm quá như thế." "Nhưng linh tính của tao mách bảo rằng đã có chuyện không hay xảy ra. Đan Linh đang gặp nguy hiểm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]